Editor: Ca Meo Meo Yêu Zayne
Trong lúc mấy người đang cười đùa, nha hoàn Vệ gia đón dâu gõ cửa đi vào đưa điểm tâm.
“Sầm tiểu thư, nhà bếp làm một chút điểm tâm, đây đều là điểm tâm đặc sản ở Giang Nam, không biết có hợp khẩu vị của cô nương không, mời cô nương nếm thử.”
Tiểu nha hoàn này tên là Hoàng Anh, giọng nói cũng như tên, âm thanh thanh thúy như là một chú chim hoàng anh nhỏ. Đôi mắt to tròn xoe, trên má có hai cái má lúm đồng tiền làm cho người ta cảm thấy chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đáng yêu. Mấy ngày nay chủ tớ Sầm Lan Chỉ tiếp xúc nhiều nhất cũng chính là nàng ấy.
Nhớ vừa rồi Quỳnh Chi nhắc đến Vệ tam công tử làm Sầm Lan Chỉ cảm thấy mình biết quá ít về Vệ gia, có lẽ hiện giờ có thể hỏi thăm một chút tình huống trong miệng Hoàng Oanh. Một cô nương gả xa nhà muốn biết trước tình huống của gia đình phu quân cũng là lẽ đương nhiên. Vì thế nàng mỉm cười vẫy vẫy tay với Hoàng Oanh,
“Hoàng Oanh, có thể nói cho ta biết một chút về tình huống của Vệ gia không? Ta không có chút hiểu biết nào với Vệ gia, trong lòng thật sự có chút bất an.”
Sầm Lan Chỉ để nàng ta ngồi ở trên ghế, nghe nàng ta nói đến các chủ tử Vệ gia.
“Lão gia nhà chúng ta không ở nhà chính, sống với Bạch Bình di nương ở Sương Lam biệt viện, trong nhà chỉ có đại phu nhân, mấy vị công tử và thiếu phu nhân. Đại công tử và nhị công tử đều đã kết thân, tam công tử có vị hôn thê còn chưa qua cửa, lại nói tiếp, Giang Nam cũng có không biết bao nhiêu cô nương muốn gả cho tam công tử nhà chúng ta đấy.”
Nói đến Vệ tam công tử, tiểu nha hoàn Hoàng Oanh liền nói nhiều hẳn lên, mặt đầy tự hào không thể che giấu được,
“Tam công tử nhà chúng ta tuy là con vợ lẽ nhưng công tử là một trong Tứ Kiệt Ẩn Sơn của thư viện Ân Sơn đấy.”
Nghe đến đó Sầm Lan Chỉ không khỏi cảm thán một tiếng tam công tử Vệ gia này đúng là không tồi. Danh tiếng của thư viện Ân Sơn đến ngay cả các tiểu thư khuê các cũng như sấm vang bên tai, chỉ vì thư viện Ân Sơn đã được thành lập rất nhiều năm, bồi dưỡng ra không biết bao nhiêu nhân tài. Tất cả người đọc sách tâm đều hướng đến thư viện Ân Sơn, nghe nói bảy năm mới thu học sinh một lần, một lần cũng chỉ thu có trăm người, lại còn là từ mười hai đến mười sáu tuổi, cũng đều là những người phải thông qua được khảo nghiệm của viện trưởng Ân Sơn.
Nghe nói năm đó Nhị hoàng tử cũng đã từng muốn đọc sách tại thư viện Ân Sơn nhưng không nghĩ rằng lại bị viện trưởng từ chối, nói hắn không có tâm trí học hành, chỉ có tâm tranh đoạt quyền lợi, cho nên đến cửa cũng không thể đi vào. Chuyện này liền trở thành đề tài ở Ngọc Kinh thành, chọc Nhị hoàng tử càng thêm hung tàn, nhưng cho dù như vậy Nhị hoàng tử cũng chẳng dám làm gì với thư viện Ân Sơn.
Có rất nhiều người từ khắp nơi ngưỡng mộ thanh danh thư viện mà tiến đến cầu học, mỗi lần cửa thư viện mở rộng đều có thể hấp dẫn vô số người, giống như hành hương vậy. Mỗi một học trò đi ra từ thư viện Ân Sơn đều là người xuất sắc đương thời, không biết bao người cầu làm trợ tá. Mà mỗi một lần, bốn vị ưu tú nhất mới được gọi là Tứ Kiệt Ẩn Sơn. Bởi vậy mới có thể thấy được, Vệ tam công tử này xác nhận ở phương diện nào đó có chỗ hơn người.
“Hơn nữa nghe nói Tam công tử trong phủ chúng ta còn có quan hệ cá nhân cực tốt với thế tử Thước Vương, cũng là một trong Tứ Kiệt Ẩn Sơn, nhưng mà đây đều là mấy lời lưu truyền trong đám hạ nhân chúng ta mà thôi ~”
Hoàng Oanh giống như vô tình nói.
Mặc kệ nàng ta cố ý hay không, Sầm Lan Chỉ cũng cẩn thận suy nghĩ một chuyện vì lời này của nàng ta. Trước đây nàng cảm thấy hoàng đế không thể chịu đựng những thế tộc này, hiện giống ời xem ra, chiêu thức đột nhiên ban hôn này của hoàng đế chỉ sợ rằng càng thêm e ngại Thước Vương cấu kết với các thế tộc uy hϊếp đến ngôi vị hoàng đế của hắn.
Thước Vương là đệ đệ của đương kim hoàng đế, tuổi tác cũng không cách biệt quá nhiệm, khi trước tranh đoạt vương vị thất bại, bị ép đi tới đất phong Nhử Dương. Nói không chừng vẫn còn mơ ước hoàng vị, mà thế tử Thước Vương lại giao hảo với Vệ tam công tử, đương nhiên điều này làm hoàng đế lo lắng liệu bọn họ có liên thủ đoạt ngôi vị hoàng đế và làm loạn giang sơn của hắn hay không. Cũng khó trách hắn biết tin tức liền nóng lòng muốn đưa người đến để thăm dò hư thật, cho nên ban hôn cho nữ nhi của thần tử tâm phúc tỏ vẻ mượn sức thân cận, vừa hay cũng coi như chôn một mật thám.
“Còn về Tứ công tử, cơ thể hắn không tốt lại ưa thích thanh tĩnh, bình thường vẫn luôn ở lì trong sân. Hoặc không sẽ đến mấy biệt viện của gia đình để tĩnh dưỡng, không mấy khi xuất hiện. Cho dù nô tỳ làm việc ở Vệ gia, ngoại trừ gia yến hay đại sự cũng chỉ như người ngoài, rất hiếm khi gặp Tứ công tử.”
Sầm Lan Chỉ nghe vị Tứ công tử ốm yếu bệnh tật này cũng không quá để ý, chờ Hoàng Oanh nhắc đến Ngũ công tử, cũng chính là phu quân trên danh nghĩa của nàng. Chỉ là Hoàng Oanh lúc nhắc đến Ngũ công tử lại có chút ấp úng, liếc mắt nhìn Sầm Lan Chỉ đang cười mỉm, trong mắt lộ ra chút tiếc hận,
“Ngũ công tử, hắn……”
Vị ngũ công tử này nghe nói không chỉ ngu dại mà còn thích đánh người, đại khái ở trong mắt tất cả mọi người, nàng gả đến chính là đi chịu khổ, Hoàng Oanh ấp úng như vậy về tình cảm cũng có thể tha thứ.
Hoàng Oanh suy nghĩ một lúc lâu mới dùng ngữ khí uyển chuyển hơn trước không ít nói:
“Ngũ công tử, tuy là, tuy là có chút không rõ ràng, nhưng mà….ừm, Sầm tiểu thư xinh đẹp như này, Ngũ công tử chắc chắn sẽ rất thích Sầm tiểu thư.”
Hoàng Oanh vất vả lắm mới nặn ra được một câu xem như an ủi, nói tiếp:
“Ngũ công tử là con của đại phu nhân, nhưng vì, ừm, nguyên nhân thân thể cho nên đại phu nhân vẫn luôn rát dung túng sủng ái hắn, nói vậy Sầm tiểu thư gả tới nói không chừng đại phu nhân cũng yêu thích Sầm tiểu thư.”
Nói xong mấy lời này khuôn mặt tròn tròn của Hoàng Oanh cũng nhăn tịt lại, trên mặt nét tiếc hận ngày càng nặng, Sầm Lan Chỉ nhìn mà buồn cười. Nàng biết mấy cái này là đủ rồi, còn lại khi tới Vệ gia sẽ dùng hai mắt của mình nhìn cũng không muộn, hơn nữa thật ra nàng cũng không nghĩ sẽ ở trong miệng tiểu nha hoàn này biết được tin gì bí ẩn, cũng không khó xử nàng ta nữa chỉ nói:
“Nói thêm cho ta về người khác một chút đi.”
Hoàng Oanh để lộ ra biểu tình tránh được một kiếp, lại tiếp tục cao hứng khi nhắc đến lục công tử Vệ gia,
“Lục công tử giống Ngũ công tử, đều là con nối dõi của đại phu nhân, vì là công tử nhỏ tuổi nhất trong phủ cho nên không chỉ đại phu nhân rất chiều chuộng mà chính đại công tử cũng rất sủng ái vị đệ đệ này.”