Editor: Ca meo meo yêu Zayne
Thế gian này, làm gì có nữ tử nào có thể gây ra được sóng to gió lớn, Sầm tiểu thư này dù có thông minh đi nữa cũng chỉ là một tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng. Vả lại nhà mẹ đẻ của nàng ở Ngọc Kinh, một thân một mình đến Giang Nam, nếu như không ngoan ngoãn nghe lời làm sao nàng có được những ngày tháng yên ổn. Trong mắt Phan ma ma, một tiểu cô nương như vậy bà ta vẫn có thể xử lý được.
Phan ma ma đã có hiểu biết bước đầu với Sầm Lan Chỉ liền cùng Tương Lục quyết định đem các yêu cầu với nàng thoáng hơn một ít. Cung nữ Tương Lục được ban cùng bà ta cũng biết mục đích chuyến đi này của hai người, xem như giúp đỡ Phan ma ma. Thoạt nhìn Tương Lục là một cô nương nhu thuận, nàng ta chăm sóc Sầm Lan Chỉ nhìn như còn tận tâm tận lực hơn cả Quỳnh Chi. Đối với những yêu cầu của Phan ma ma nàng ta cũng chưa từng phản đối, bộ dạng toàn tâm toàn ý hành sự theo ý tứ của Phan ma ma, mọi chuyện lấy bà ta làm chủ.
Đối với điều này tất nhiên Phan ma ma rất vừa lòng, nhớ đến chủ tử đã hứa sẽ thưởng lớn nếu như bà ta làm tốt chuyện này, Phan ma ma trong lòng tin tưởng gấp trăm lần không khỏi càng thêm đắc ý.
Ba tháng sau, trong cung lại ban thưởng coi như làm của hồi môn cho Sầm Lan Chỉ. Nhìn mấy thứ kia Sầm Lan Chỉ cảm thấy lần này hoàng đế vì thế gia Giang Nam mà đúng là đã hạ đủ công phu, đến nàng chỉ là một tiểu nhân vật như này cũng phải dùng hết mọi thủ đoạn để thu mua trấn an.
Vốn dĩ Sầm phu nhân cũng chẳng chuẩn bị nhiều của hồi môn cho nàng, bà ta muốn để nàng gả tới Vệ gia rồi bị người xem nhẹ. Cách hành sự của vị Sầm phu nhân này luôn chỉ biết lo nghĩ đến yêu thích của mình, đầu óc cũng không quá thông minh, còn may bà ta có một phụ thân tốt, gặp chuyện gì lớn đều sẽ đề điểm bà ta cho nên Sầm phu nhân mới không rước quá nhiều tai họa.
Thượng thư Vân Nham Thanh không đồng ý với kế hoạch thay mận đổi đào của đôi phu thê Sầm gia, hoàng đế vì tín nhiệm ông ta cho nên mới có thể lựa chọn ngoại tôn nữ của ông ta đến kết thân với Vệ gia, tất nhiên sẽ không hy vọng bọn họ không nghe lời mình. Nhưng mà chờ đến khi Vân Nham Thanh biết chuyện này Sầm lão gia đã truyền ra tin tức Sầm đại tiểu thư sẽ là người gả đến Vệ gia.
Ván đã đóng thuyền, Vân Nham Thanh còn có thể nói cái gì nữa. Huống hồ thật ra trong lòng ông ta cũng có chút không nỡ để ngoại tôn nữ thật sự gả cho tên ngốc Vệ gia, cho nên cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt để Sầm gia lừa gạt trước mặt hoàng đế.
Sầm phu nhân còn tự cho là ai cũng không biết thủ đoạn nhỏ của bà ta. Thật ra nếu không phải vì Vân Thanh Nham đã giải quyết tốt hậu quả ở sau lưng cho nữ nhi, chỉ sợ hoàng đế đã sớm giáng chức quan của Sầm lão gia.
Xương Nhân Đế là kiểu người không suy xét đến hậu quả, loạn chỉ hôn cho người khác theo tâm ý của bản thân, điều này làm cho tiếng oán than dậy đất ông ta cũng chẳng thu liễm. Ngược lại nếu như bị ông ta biết được ai tỏ vẻ bất mãn với chuyện tứ hôn này, nhẹ thì ném vào ngục, nặng thì xét nhà, đến nỗi ngự sử cứ hai ba ngày lại dâng tấu ông ta cũng mặc kệ.
Lúc này, Sầm phu nhân còn tính toán làm cho Sầm Lan Chỉ mất hết mặt mũi, không biết phân nặng nhẹ như vậy, Vân Nham Thanh liền gọi nữ nhi về để răn dạy một phen, Sầm lão gia liên quan cũng bị răn dạy cho to cả đầu. Bị phụ thân đã yêu thương nuông chiều từ nhỏ răn dạy như vậy làm Sầm phu nhân khó chịu, nhưng mà vẫn thu liễm tính tình, không xảy ra thêm chuyện gì.
Tới gần hôn kỳ, bốn nha hoàn và Phan ma ma ở trong viện của Sầm Lan Chỉ đều vội vàng thêu của hồi môn cho nàng, một ít vỏ chăn vỏ gối, vốn dĩ chuyện này phải là tiểu thư đợi gả đích thân thêu, mục đích để nhằm may mắn. Chỉ là Sầm Lan Chỉ hoàn toàn không có tự giác mình sắp xuất giá, nàng đối với hôn sự này cũng chẳng để ý nhiều, cho nên miễn bàn đến việc tự tay thêu mấy thứ này, đến cả giá y cũng chỉ động hai châm liền giao hết cho mấy người Quỳnh Chi.
Viện này vốn đang có tiểu nha hoàn quét sân Bích Nguyệt, vì Sầm phu nhân nói bên người Sầm Lan Chỉ cần có bốn đại nha hoàn, nhưng lại không muốn sắp xếp thêm người cho nàng nên đã trực tiếp nâng Bích Nguyệt lên làm đại nha hoàn.
Bích Nguyệt mới mười bốn tuổi là một tiểu cô nương chất phác, nàng là nô tài trong Sầm phủ, nhưng mà từ nhỏ có chút ngu đần, làm chuyện gì cũng không tốt. Vốn dĩ còn có một lão tử nương (bà già) giúp đỡ, nhưng sau khi lão tử nương qua đời, chẳng có nơi nào muốn dùng nàng ấy cho nên Sầm phu nhân liền đưa vào viện của Sầm Lan Chỉ.
Sầm Lan Chỉ rất thích tiểu nha đầu tâm tư đơn giản như Bích Nguyệt, trước đây đối xử với nàng ấy cũng khá tốt, dù Sầm phu nhân không nói nàng cũng sẽ cùng mang Bích Nguyệt đi theo. Nếu không người như Bích Nguyệt ở lại Sầm phủ chắc chắn lại bị bắt nạt.
Thật ra Sầm Lan Chỉ là người rất bênh vực người của mình, nàng cũng có chút tùy tính, đối với người có đối xử tốt với mình nàng chưa từng bủn xỉn. Nhưng nếu như là người nàng không thích, trong tối ngoài sáng đều sẽ gây khó dễ làm người ta không thể dễ chịu, tính cách này nói dễ nghe là tùy hứng, nói khó nghe chính là bất thường.
Đầu tháng tư, người hầu Vệ gia tới đón người. Bọn họ muốn đi thuyền Nam hạ, dọc đường cũng được coi là xuôi gió xuôi nước nhưng cũng phải mất hơn nửa tháng mới có thể để Vệ gia ở Nam phổ.
Ở trên thuyền ngoại trừ mấy chủ tớ Sầm Lan Chỉ còn có thêm một ít hạ nhân Sầm gia đưa gả còn lại đều là người Vệ gia đến đón dâu. Lần này tới đón chính là tam công tử Vệ gia, Vệ Tin Chi. Người Sầm Lan Chỉ phải gả chính là ngũ công tử Vệ gia Vệ Cần Chi, theo lý đường xá xa xôi vốn nên để phu quân đến nghênh đón nhưng mà ngũ công tử Vệ gia là một tên ngốc cho nên việc này chỉ có thể phó thác cho người khác.
Vị tam công tử Vệ gia này là ca ca của vị hôn phu, chờ đến khi Sầm Lan Chỉ gả đến Vệ gia nên gọi hắn một tiếng tam bá. Cho dù như nào, ở thời điểm này bọn họ cần phải tị hiềm, bởi vậy Sầm Lan Chỉ lên thuyền mấy ngày rồi cũng chưa gặp vị tam công tử Vệ gia này lấy một lần.
Nàng chưa gặp nhưng mà mấy nha hoàn bên người đã gặp rồi. Sau khi Quỳnh Chi thấy Vệ tam công tử trở lại phòng của Sầm Lan Chỉ liền tiếc nuối thở dài một hơi,
“Nếu người mà tiểu thư gả chính là Vệ tam công tử thì tốt, đáng tiếc.”
Sầm Lan Chỉ đang xem sách, nghe nàng ấy nói như vậy, cười nói:
“Có thể nhận được mấy lời này của Quỳnh Chi xem ra Vệ tam công tử cực kỳ ưu tú.”
“Nô tỳ cũng đã nhìn thấy, Vệ tam công tử rất đẹp.”
Bích Nguyệt ở một bên vùi đầu thêu thùa may vá cũng ngẩng đầu mờ mịt nói một câu, sau đó lại bỏ thêm một câu:
“Nhưng mà không có đẹp bằng tiểu thư.”
Sầm Lan Chỉ và Quỳnh Chi liếc nhau, đều bị mấy lời và bộ dáng mơ hồ này của nàng ấy làm cho tức cười.