Cô sẽ nói chuyện với khách của mình.
Lúc còn rất nhỏ, bà nội nói với cô: Thanh Thanh à! Khách quý chỉ có thể lẳng lặng nằm, rất nhàm chán. Thật tuyệt vời khi những đứa trẻ tốt bụng sẵn sàng trò chuyện với họ.
Sau khi lớn lên cô ý thức được khách quý không chắc chắn sẽ nhàm chán, nhưng bà nội chắc chắn đang ghét bỏ cô ồn ào quá mức. Tuy nhiên, thói quen đã được hình thành.
Mặc kệ gặp phải chuyện lớn bao nhiêu, chỉ cần trò chuyện cùng khách quý một chút, mặc kệ gánh nặng tâm lý nặng nề cỡ nào đều có thể dỡ xuống.
Đây cũng coi như là một loại phương pháp giải toả áp lực đi.
Reng reng reng...
Điện thoại reo.
Bạch Thanh lấy điện thoại di động ra, một giọng nói non nớt truyền đến — "Dịch vụ chuyển phát nhanh quỷ hân hạnh phục vụ vì ngài! Ngài có một bưu phẩm đã đến. Ngài có tiện để ký nhận không?”
Bạch Thanh đoán là hai tấm thẻ trắng cấp D đã được đưa đến.
Cô đứng lên, "Thuận tiện.”
“Được, bây giờ tôi đang ở cửa nhà tang lễ Như Ý.”
“???”
Nhân viên chuyển phát nhanh ở đầu dây bên kia hiển nhiên do dự, lắp bắp nói: "Xin lỗi, có lẽ ngài phải đợi thêm một lát... Có lẽ tôi nhầm địa chỉ rồi..."
--------------------
Bạch Thanh nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh của mình ở cửa lớn trước nhà tang lễ, lúc cô nhận được điện thoại đã cảm thấy giọng nói của nhân viên chuyển phát nhanh rất non nớt. Không nghĩ tới, khi thật sự nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh, vẻ ngoài của đối phương còn non nớt hơn so với giọng nói.
Cậu ta tốt nghiệp tiểu học chưa thế?
Sử dụng lao động trẻ em trong thế giới này có hợp pháp không?
Cậu bé khoảng mười tuổi mặc đồng phục màu xanh dương cứng cáp, sau lưng in bốn chữ "Chuyển phát nhanh quỷ" cực lớn, khoác chéo một cái túi đưa thư mới tinh, đứng ở trong một vòng sáng màu xám tro.
Sau khi Bạch Thanh nhận chuyển phát nhanh, cậu bé lấy bút trong túi của người đưa thư và đưa cho cô một tờ giấy giao hàng: "Xin hãy ký vào đây."
Bàn giao xong.
Vòng tròn dưới chân cậu bé lóe lên, sau đó cậu bé bị hút vào trong đó.
Một màn này không ai nhìn thấy, Bạch Thanh cầm hai tấm thẻ cấp D trống rỗng trở lại phòng làm việc. Bận rộn đến trưa, cô mới đến căn tin ăn cơm trưa.
Cơm trưa là hình thức tự phục vụ, nhưng không thể so sánh với tiệc buffet đắt tiền của khách sạn, cũng may số lượng còn đủ.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Ban đêm ở nhà tang lễ tĩnh mịch, Bạch Thanh ngủ một giấc thẳng đến hừng đông. Tỉnh lại rời khỏi nhà tang lễ, cô ngồi xe đi tới bệnh viện quỷ.
Phương Viện vẫn ngủ say ở giữa vô số dụng cụ y tế, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bác sĩ chủ trị im hơi lặng tiếng đi tới phía sau cô, lên tiếng: "Dựa vào kết quả kiểm tra của bà Phương Viện thì có thể xác định, dựa vào chính bà ấy không thể nào chế tạo ra một lá bài có thể khắc chế Quỷ Ảnh.”
Bạch Thanh nhíu mày, "Vậy chẳng phải cô Phương sẽ chết không thể nghi ngờ sao. Bác sĩ đã nói kéo dài mạng sống phải dựa vào chính mình.”