Trong nhà Bạch Thanh mở nhà tang lễ, hơn nữa còn là sản nghiệp gia tộc. Cô không tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học, mà đi con đường tuyển sinh sớm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, trở thành một sinh viên chuyên ngành tang lễ của một trường đại học nào đó, ngành cô học chính là nhập liệm.
Sau khi tốt nghiệp, cô kế thừa gia nghiệp. Đáng tiếc cô không giỏi kinh doanh, hơn nữa vốn tràn vào các ngành nghề, chuỗi công ty tang lễ mọc lên như nấm sau mưa, dẫn đến đả kích rất lớn đối với ngành nghề truyền thống.
Cho nên rõ ràng có chút sản nghiệp, nhưng vẫn trải qua cuộc sống miễn cưỡng ấm no.
Cũng may bản thân cô không có ham muốn vật chất quá mạnh mẽ, lại cũng đủ nhiệt tình yêu thích công tác, ngược lại cũng có một ít khách khứa trung thành với phục vụ của nhà cô, cảm thấy vật đẹp giá rẻ, mới giúp cho sản nghiệp của gia tộc không đóng cửa ở trong tay cô, cuộc sống trôi qua cũng tàm tạm.
Ai biết sẽ có ngày cô xuyên không chứ?
Trước khi xuyên qua, rõ ràng không có xảy ra chuyện gì đặc biệt, cô chỉ tắt đèn đi ngủ như bình thường — cô thậm chí không có thức đêm!
“Bạch tiểu thư hiện đang làm ở đâu?”
Tận mắt nhìn thấy Bạch Thanh xuyên kim chỉ khâu đầu vị khách này lại, đường may nhẵn nhụi, lại tạo ra một lớp trang điểm bình yên. Ông chủ Trương không khỏi động lòng, vội vàng lên tiếng đào góc tường.
“Tôi không có việc làm.”
Bạch Thanh ngẩng đầu nhìn ông chủ Trương một cái, nói: "Nơi này của ông có tuyển người không?”
Thật ra ông chủ Trương không thích giọng điệu của Bạch Thanh, quá không khách khí đối với ông chủ! Chẳng qua ông không biểu hiện ra ngoài, cười nói: "Thiếu chứ! Đang muốn tuyển thêm người nhập liệm. Thời gian thử việc một tháng năm ngàn tệ, chuyển sang chính thức sáu ngàn tệ, mua năm tệ một kim.”
"Một ngày ba bữa thì sao?"
Gần đây tuyệt đối không có một nhà hàng nào có thể giải quyết vấn đề ấm no.
Ở đây quá hẻo lánh.
Ông chủ Trương nói: "Công ty chúng tôi có nhà ăn, yên tâm đi.”
Bạn bè thân thích của khách quý luôn cần ở lại dùng cơm, ông có thể đưa phần tiền này cho nhà khác kiếm ăn sao? Không thể nào.
“Tôi không có chỗ ở.”
“Ký túc xá nhân viên tùy cô chọn.”
“Tôi có thể sống ở đây không?”
“...”
Ông chủ Trương nói: "Bên cạnh phòng này chính là nhà xác.”
“Tôi biết.”
Bạch Thanh cũng không phải người mù.
Phòng này còn có một cánh cửa nối thẳng tới nhà xác, nếu không vừa rồi khách quý đi vào như thế nào?
Ông chủ Trương thấy cô thật sự không ngại, lại hỏi: "Nhưng cô ngủ ở đâu?”
Bạch Thanh nhìn về phía khách quý đang nằm thẳng... Bàn điều khiển toả ra ánh sáng dịu dàng, nó rộng rãi như vậy, trải thêm một tầng đệm, nằm lên chắc chắn rất thoải mái.
Bạch Thanh nhớ tới mấy đêm tăng ca, từng dùng bàn điều khiển kiểu cũ để nghỉ ngơi.
Ông chủ và nhân viên quèn quả thật không có cách nào so sánh.
Ông chủ Trương nhìn qua theo ánh mắt của cô, sắc mặt nhất thời phức tạp, làm nghề này đã sớm có thói quen không kiêng kỵ, nhưng chuyện ngủ chung một cái giường với khách... Đương nhiên, chuyện này cũng có thể, nhưng không cần thiết mà?