Một chiếc xe chạy qua, mang theo một trận gió lạnh, lá cây xào xạc rung động.
Tiểu Trương luôn cảm thấy có vô số ánh mắt giấu ở trong tàng cây rậm rạp, tràn ngập ác ý quan sát mình. Anh ta cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, những câu chuyện ma từng nghe qua nhảy ra trong đầu, tranh nhau hù doạ người đàn ông.
Cũng không lâu lắm, lại có một chiếc xe chạy qua bên người, mơ hồ có thể nghe được giọng nói đang phát ra bên trong.
“Vỡ thành như vậy, người nhà yêu cầu gắn lại, căn bản không làm được…”
Cả người Tiểu Trương cứng đờ, cảm thấy trên người ngay cả một chút nhiệt độ cũng không có, hơn nữa từ đáy lòng dâng lên một ngụm khí lạnh.
Anh ta đột nhiên ý thức được, sau khi xe buýt đến trạm, trên đường hình như không gặp được bóng người đi đường nào.
“Bạch tiểu thư, tôi... tôi... tôi... tôi mắc tiểu…”
Bạch Thanh hạ quyết tâm, hôm nay chắc chắn phải giải quyết xong chỗ ở, lại ở chung cư thêm vài ngày, cô chắc chắn sẽ đột tử bởi vì mất ngủ lâu ngày. Nếu xác định mình không thể thích nghi với hoàn cảnh, vậy thì không bằng tối nay đổi hoàn cảnh sớm một chút, cô không có sở thích tra tấn mình.
Cô rất gấp, nhưng không đến mức cảm thấy anh môi giới sắp đến nơi lại muốn đi toilet là lãng phí thời gian của cô.
“Tôi nhớ đoạn đường vừa đi qua có một nhà vệ sinh công cộng, nhưng khoảng cách hơi xa. Không bằng đi nhờ nhà tang lễ phía trước một chút.”
Tuy nói rằng tính chất của nhà tang lễ có chút đặc biệt, nhưng đều là nơi địa phương mở cửa buôn bán, bình thường sẽ không cự tuyệt yêu cầu của người sống tới cửa.
“Không... Không... Không cần.”
Đầu Tiểu Trương lắc như trống bỏi, chạy như chạy trốn.
Bạch Thanh đứng tại chỗ chờ đợi nửa giờ, xác định đối phương sẽ không trở lại.
Phản ứng đầu tiên của cô là đối phương đã xảy ra chuyện, cho nên gọi điện thoại cho bên nhà đất. Anh môi giới có để lại số điện thoại của cô, nhưng cô không biết số của đối phương. Kết quả bên kia vừa nhấc máy, lại nói: Trong nhà Tiểu Trương tạm thời có việc, xin lỗi không thông báo cho cô một tiếng mà đã tự động rời đi.
Bạch Thanh không ngại, lập tức nói: “Vậy các anh lại phái người tới đây đi.”
Người ở đầu dây bên kia nói: “Bên chúng tôi không có cách nào xử lý, trước mắt nhân lực không đủ. Nếu ngài có thể chờ, qua một thời gian ngắn chúng tôi tuyển được nhân viên can đảm hơn một chút sẽ liên lạc với ngài?”
Bạch Thanh: "...”
Bạch Thanh ngơ ngác rồi mới kịp phản ứng, anh môi giới không có xảy ra chuyện, mà là bị dọa chạy...
Không thể như vậy được! Xem phòng không cần tiền đặt cọc, người ta đổi ý chấm dứt hợp đồng, cô cũng không có cách nàp truy trách.
Chỉ có thể tìm một bên môi giới gần đó thêm lần nữa mới có thể tiếp tục xem phòng.
Bạch Thanh đang định trở về thì thấy một người đàn ông trung niên gọi điện thoại đi về phía này.
"Cứ để khách khứa chen chúc trong nhà xác cũng không phải là cách, cho dù còn có thể ở được, nhưng không có người nhập liệm, sớm muộn gì cũng chật ních... Cậu nói không sai! Khách khứa sẽ không bới móc, cũng sẽ không khiếu nại, nhưng nếu kéo dài không thông báo cho người nhà cử hành lễ tưởng niệm, người nhà sẽ có ý kiến. Dù sao cậu cũng phải đưa một người có thể dùng tới cấp cứu. Cái gì? Không có ai!"