Bây giờ còn lại 85 tệ 3 hào 5 xu.
Bạch Thanh và Tiền Hằng giao dịch Lộ Quỷ kiếm được hai vạn tệ, cần đến ngày mai mới có thể tới tay. Về phần hai tấm thẻ trắng cấp D, Tiền Hằng nói sẽ gửi cho cô.
Kỳ lạ là đối phương không hỏi địa chỉ của cô.
Gửi bằng cách nào?
...
Bóng đêm dày đặc, Bạch Thanh nằm trong cái kén nhộng, nhắm mắt lại, nhưng căn bản không thể đi vào giấc ngủ.
Trần nhà rung lắc đều đặn, đã kéo dài nửa giờ.
Người hàng xóm bên trái kêu lên, được ngăn cách bởi một lớp sắt, âm thanh giảm đi rất nhiều, nhưng cũng không kém cạnh sấm sét trong đêm yên tĩnh.
Hàng xóm bên phải rất yên tĩnh, có thể đã ngủ.
Bạch Thanh sinh lòng hâm mộ.
Hàng xóm dưới lầu có thể đang rèn luyện thân thể, trong không gian nhỏ hẹp muốn tập yoga cũng rất khó khăn. Bởi vậy, tứ chi khó tránh khỏi va chạm "vách tường", phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Bạch Thanh vốn không quen sống ở nơi nhiều người, hơn nữa ban đêm vốn nên yên tĩnh lại tràn ngập các loại tạp âm.
Vì thế một đêm không ngủ.
Cuối cùng trời cũng sáng.
Bạch Thanh bò ra khỏi căn hộ, leo thang xuống lầu. Cô nghe được phía trên có động tĩnh, cụp mí mắt ngẩng đầu, nhìn thấy hàng xóm trên lầu đang đi xuống.
Trên lầu vậy mà không phải là một người ở, mà là một đôi nam nữ, đều đặc biệt trẻ tuổi. Người nam có dáng dấp cao lớn, khuôn mặt chính khí, hẳn là có thói quen rèn luyện lâu dài. Còn nữ thì mặt mày thanh tú, dáng người cân đối.
Căn hộ hẹp như vậy, giường nhỏ như vậy, hai người ngủ như thế nào? Chỉ sợ chỉ có thể ngủ ghép trên dưới, hoặc là ngủ ghép trái phải.
Trách không được đêm qua trần nhà chấn động ba lần theo quy luật, mỗi lần hơn nửa giờ.
...
Bệnh viện quỷ, phòng chăm sóc đặc biệt.
Bạch Thanh đứng cách một cánh cửa sắt rất nặng, chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong từ một cánh cửa sổ.
Phương Viện nằm ở trên giường bệnh, trên người trói đầy xiềng xích. Nếu không phải còn dùng máy thở, máy kiểm tra sự sống, cô chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ đối với tính chất của bệnh viện.
Bác sĩ điều trị chính mặc áo blouse trắng, trong túi có một cây bút máy. Kính gọng vàng đặt trên sống mũi, trong khuỷu tay kẹp một quyển bệnh án.
Bạch Thanh nói: "Nơi này giống phòng giam, không giống phòng bệnh.”
“Chúc mừng cô, nhìn thấu bản chất của phòng chăm sóc đặc biệt.”
Bác sĩ chủ trị cười tủm tỉm nói: "Nơi này vừa là phòng giam, cũng là phòng bệnh. Phòng giam dùng để giam giữ quỷ sắp hồi sinh, phòng bệnh dùng để giả bộ Trấn Quỷ Giả sắp chết.”
Sắp chết? Lúc bà vào bệnh viện, vết thương cũng không nặng, chỉ bị thương ngoài da, nhiều nhất là rơi xuống nước bị cảm lạnh.
Bác sĩ chủ trị nhìn chằm chằm Bạch Thanh một hồi nói: "Cô chưa tốt nghiệp đại học nhỉ?"
Bạch Thanh: "...”
Cô nghi ngờ ông ấy đang chửi mình.
"Nếu như đã học đại học quỷ thì nên biết, lúc quỷ hồi sinh, máu thịt của thân thể Trấn Quỷ Giả đang bị quỷ ăn mòn, sẽ nhanh chóng suy yếu."