Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ

Chương 9

Từ trong lời khen tặng của hai người, kiến thức liên quan đến chế tạo quỷ bài hiện lên trong đầu cô. Bạch Thanh biết rằng nhân loại sở hữu quỷ bài được gọi là "Trấn Quỷ Giả", và chế tạo quỷ bài là một việc vô cùng nguy hiểm.

Bình thường sẽ lựa chọn địa điểm đặc biệt, bảo đảm hoàn cảnh xung quanh tuyệt đối yên tĩnh, lại tắm rửa dâng hương, sau đó mới tiến hành tạo thẻ.

Công tác chuẩn bị giai đoạn đầu rất phức tạp.

Ví dụ như, trước khi làm thẻ, dù sao cô cũng phải nghĩ kỹ sẽ chế tạo một tấm quỷ bài như thế nào chứ? Ngay cả khi nó dựa trên một con quỷ mà cô đã từng thấy trước đây, không cần trí tưởng tượng, nhưng muốn làm quen với bề ngoài và năng lực của quỷ cũng đã không dễ, ngược lại còn rất nguy hiểm.

Ngoài ra, cùng một thẻ trống chỉ có thể thực hiện hai thao tác và phải dừng lại nếu nó thất bại lần đầu tiên. Bởi vì phần lớn mọi người đều không chịu nổi lần thất bại thứ hai, nếu thất bại thì không chỉ có thể khiến cho thẻ trắng bị hủy, mà con quỷ ở trong đó còn cắn trả người chế tạo thẻ.

Người làm thẻ sẽ chết.

Sau lưng Bạch Thanh toát ra mồ hôi lạnh, thời điểm cô chế tạo thẻ bài thiếu chút nữa đã mất mạng... Tuy rằng chiếm dụng thân thể nguyên chủ, nhưng trí nhớ của nguyên chủ cũng không nhét vào trong đầu cô một cách cứng ngắc, mà theo dạng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ví dụ như, khi Bạch Thanh nghe được ba chữ "Giới Trấn Quỷ", trong đầu lập tức hiện ra ba quy tắc lưu truyền rộng rãi:

[Một, quỷ không thể bị gϊếŧ hoàn toàn, nhưng có thể bị thu phục.]

[Hai, tất cả vũ khí của nhân loại đều không có hiệu quả đối với quỷ, chỉ có sử dụng quỷ bài mới có thể đối phó với quỷ.]

[Ba, biện pháp phá bỏ quỷ vực có và chỉ có một cách duy nhất - thu phục toàn bộ quỷ trong vực.]

Bạch Thanh phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe Âm Sai Vô Danh quát lớn một tiếng: "Câu hồn!”

Quỷ đã sớm bị kéo đến bên cạnh Âm Sai bỗng nhiên run lên, con mắt đỏ thẫm hẹp dài mất đi điểm sáng, ngay cả con ngươi cũng đình trệ bất động. Nó giống như tượng gỗ ngây ngốc đi tới phía sau Âm Sai, có vài phần ngoan ngoãn của tên trộm khi thấy quan lớn, nhất định là không gây nổi sóng gió gì.

Cả người Trương Vĩ run rẩy, cảm giác hạnh phúc khi sống sót sau tai nạn tràn ngập trong lòng cậu, nhưng tiếng nhai khiến người ta sởn gai ốc kia như còn quanh quẩn bên tai, du͙© vọиɠ nôn mửa vốn bị đè nén bỗng dâng lên, mãnh liệt đến mức không thể bỏ qua. Cậu không nhịn được, vịn tường nôn thốc nôn tháo.

Tầm mắt Lam Tư Đình rơi vào máu thịt cặn bã cách đó không xa.

Đó là người bạn đã chết của họ.