"Thầy ơi, Bạch Thanh dường như không còn hô hấp..."
“Hu hu hu.”
“Thầy ơi, không biết quỷ trốn ở nơi nào, mang theo thi thể Bạch Thanh cũng là gánh nặng, không bằng thả cô ấy xuống là được rồi.”
Bạch Thanh tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, vừa lúc nghe được một giọng nam nói muốn thả cô xuống.
Ai đấy?
Để cô ở đâu?
Cô mở mắt ra và thấy xung quanh mình là một khung cảnh xa lạ.
Mấy tòa nhà hai bên cao vυ't lên bầu trời tối tăm, chật chội như cá mòi. Tường ngoài loang lổ, đầy nấm mốc. Đường phố chật hẹp, chỉ đủ cho hai chiếc xe đi qua cùng một lúc.
Trên cột điện ven đường dán đầy quảng cáo nhỏ, đèn neon cách đó không xa lóe lên hào quang ngũ sắc, giống như một con ác thú há to miệng, chờ con mồi nhảy vào.
Một đoàn người sáu người chạy trên đường dành cho người đi bộ, trong đó có năm người đều là thiếu nam thiếu nữ. Bọn họ mặc quần áo không giống nhau, nhưng rõ ràng đều đã sửa soạn một cách tỉ mỉ xử lý, chuẩn bị tham gia nghi thức quan trọng nhất trong cuộc đời. Lúc này sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy, hai má đầy mồ hôi. Sợ hãi làm đồng tử của bọn họ mở rộng, khuôn mặt vặn vẹo đến mức có chút quái dị. Mà Bạch Thanh thì nằm sấp trên lưng người phụ nữ lớn tuổi duy nhất trong sáu người.
Người này nghe được yêu cầu buông Bạch Thanh xuống, không chút do dự cự tuyệt.
“Không được! Chỉ cần có thể chạy đi, Bạch Thanh nhất định còn có thể cứu.”
Trên mặt người phụ nữ toát ra sắc mặt thống khổ, hiển nhiên không thể chấp nhận khả năng Bạch Thanh tử vong. Lúc này, người nọ bỗng nhiên nhận ra người trên lưng có động tác rất nhỏ, mừng rỡ nói: "Bạch Thanh, cô tỉnh rồi?"
Bạch Thanh không rõ tình huống, cúi đầu "Ừm" một tiếng. Chợt nghe bên cạnh hét thảm một tiếng, một nam sinh đang chạy ngã nhào về phía trước, kêu đau: "Chân... chân của tôi… a a a a."
Tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương, tuyệt đối không chỉ là té ngã đau mà thôi.
Bạch Thanh rũ mắt, kinh dị nhìn thấy chân nam sinh vậy mà lại bị hai cánh tay vươn ra từ dưới mặt đất bắt được. Cánh tay kia dài nhỏ gầy, làn da khô quắt, hiện ra màu nâu báo hiệu điềm xấu. Đây không phải là cánh tay của người sống, nhưng sức lực lại lớn đến đáng sợ. Trong khoảng thời gian ngắn, mắt cá chân nam sinh đã bị bóp biến dạng! Trách không được cậu ta kêu thê thảm.
Càng thêm quái dị chính là tất cả mọi người nhìn thấy, từ hai cánh tay dài nhỏ hướng ra phía ngoài tạo thành một vòng sóng gợn, mặt đất kiên cố biến thành một vũng nước bẩn đυ.c ngầu.