Trước cửa cô nhi viện ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh đang đỗ mấy chiếc xe sang trọng vừa nhìn đã biết giá cả xa xỉ.
Trước cửa cô nhi viện, Cố Cẩn Ngọc được dì viện trưởng ôm vào trong ngực, khóe mắt khóc đỏ lên, bàn tay nhỏ bé trắng nõn gắt gao nắm chặt quần áo dì viện trưởng không chịu buông tay.
Ở xung quanh hai người, còn có một đám người mặc âu phục và váy dài vây quanh, vợ chồng cách họ gần nhất lộ ra sắc mặt áy náy xen lẫn với kích động phức tạp.
Việt Thanh Sương khẽ cắn môi, nhìn đứa con đã mất tích ba năm của mình, nghĩ đến mấy năm nay cậu chịu khổ, càng đau lòng như dao cắt.
Bà cố nén xúc động muốn đưa tay ra nắm tay đứa nhỏ, trong lòng yên lặng tự nói với mình không thể dọa tới cậu.
Nhưng Cố Cẩn Ngọc năm nay mới ba tuổi hiển nhiên không thể hiểu được tâm tư của người lớn, cậu khóc tới co rút, toàn bộ mắt mũi đỏ lên, quật cường vùi đầu trên vai dì viện trưởng.
Dì viện trưởng một tay chăm nom còn không nỡ hơn so với Cố Cẩn Ngọc, nhưng bà cũng biết Cố Cẩn Ngọc về nhà sẽ có tương lai tốt hơn so với ở chỗ mình.
Động tác của bà nhẹ nhàng dỗ dành người không chịu rời đi: "Ngọc Ngọc ngoan, cùng cha mẹ về nhà đi.”
Lúc này Cố Cẩn Ngọc mới ngẩng đầu lên từ trên vai dì viện trưởng, cái mũi nhỏ phiếm hồng co rút, vẻ mặt ủy khuất: "Con, con không muốn.”
Tay của Việt Thanh Sương co rúm lại, ngay sau đó đã bị bàn tay chồng nắm chặt.
Cố Lăng cầm tay vợ, vỗ vỗ trấn an, lập tức đi về phía trước một bước đến trước người Cố Cẩn Ngọc, từ trước đến nay ông mạnh mẽ vang dội trên thương trường, nay lại sợ dọa đến đứa con trai nhỏ sau khi sinh ra vận mệnh đã không quá thuận lợi này.
Ông vươn tay về phía Cố Cẩn Ngọc đang khóc nức nở, ngón tay khớp xương rõ ràng thoạt nhìn ấm áp lại có lực, tràn ngập cảm giác an toàn.
“Nếu sau này Ngọc Ngọc nhớ dì viện trưởng, cha sẽ đưa con về được không?" Cố Lăng cố gắng làm cho mình nói chuyện ấm áp.
Cố Cẩn Ngọc dụi dụi mắt, đôi mắt vốn đã khóc đỏ bởi vì xoa xoa mà càng thêm rõ ràng.
Dì viện trưởng không nỡ, nhưng vẫn đưa cục bột mềm mại khóc lóc đáng thương trong lòng về phía Cố Lăng.
Cố Lăng thuận thế đón lấy đứa bé, vững vàng ôm đứa bé vào trong ngực, thậm chí thay đổi tư thế để cho đứa bé có thể thoải mái hơn một chút.
Bị dì viện trưởng đưa đến trong tay một "người cha xa lạ" khác, Cố Cẩn Ngọc nho nhỏ khổ sở vùi mặt một lần nữa vào bả vai Cố Lăng, không bao lâu Cố Lăng đã cảm giác trên vai trở nên ấm nóng.
Cố Cẩn Ngọc nhỏ nức nở nuốt nước mắt, nước mắt tràn đầy đôi mắt xinh đẹp, nghe càng đau lòng không thôi, ông luống cuống tay chân lấy khăn giấy từ trong túi ra, rồi lại nắm chặt khăn giấy không dám tiến lên.
Phía sau Việt Thanh Sương còn có hai người đang đứng, người cao lớn kia thoạt nhìn không quá mười lăm mười sáu tuổi, còn mặc đồng phục học sinh, tựa như là mới từ trường học vội vã chạy tới.