Cơn Mưa Ngày Hè

Ngoại truyện Dương Việt Dã: Căn cứ bí mật

Hôm nay là chủ nhật, sân trường khá vắng vẻ, chỉ có mấy tốp học sinh của những câu lạc bộ với học sinh đến thư viện trường để học thôi.

Trương Hoà Vũ đeo balo đi trước, phía sau là Dương Việt Dã đang thong thả đi theo.

"Vũ, cậu dẫn mình đi đâu vậy?"

Có vẻ không hài lòng với cách gọi này, Trương Hoà Vũ không kiên nhẫn giải thích "Đi đến thư viện chứ đi đâu ông tướng."

"Ý cậu là tụi mình sẽ học trong thư viện?"

"Chứ không lẽ đến đây chơi à?"

"Nhàm chán." Dương Việt Dã tiến lên phía trước, nắm tay Trương Hoà Vũ kéo đi một hướng khác "Ê ê, cậu dẫn tôi đi đâu vậy, hướng đến thư viện đâu phải rẽ trái..."

"Dẫn cậu đến học ở nơi khác..." Dương Việt Dã ra vẻ bí ẩn trả lời.

Trương Hoà Vũ khó hiểu để mặc cho cậu kéo, để xem tên này dẫn cô đi đâu được.

...

Thấy toà nhà D hiện ra trước mắt, đây là toà nhà để học bồi dưỡng, Trương Hoà Vũ nghĩ Dương Việt Dã muốn dẫn cô đến đây thì bảo "Này, toà D bình thường làm gì mở cửa chứ?"

"Không phải toà D đâu." Dương Việt Dã cúi xuống nói với cô, sau đó dẫn cô lướt qua toà nhà D luôn.

"Đừng nói là cậu dẫn tôi đến..."

"Phải, toà E." Hai người họ bây giờ đã đứng trước một toà nhà cũ.

Toà nhà E nằm trong góc khuất của sân trường, phía trước có trồng mấy cây đại thụ to nên nhìn toà nhà có vẻ âm u, tối tăm hơn. Toà nhà này không rộng nhưng lại có nhiều tầng nhất, 5 tầng. Nghe nói toà này chỉ dùng để dụng cụ học tập các môn học cho học sinh, bàn ghế dư, đồ trang trí ngày lễ thôi.

"Học ở đây làm sao được, còn âm u nữa, trông ghê quá..." Trương Hoà Vũ hơi chùn bước, kéo kéo tay áo cậu.

"Có mình ở đây, cậu muốn bị gì cũng khó." Dương Việt Dã cười đến đôi mắt hoa đào cũng cong cong.

Nghe cậu nói vậy, Trương Hoà Vũ cũng yên tâm hơn. Thực ra cô cũng tò mò đấy, cô chưa đặt chân đến chỗ này bao giờ.

Hai người đi vào, lần này Dương Việt Dã dẫn đầu, cậu đi lên cầu thang với vẻ rất quen thuộc nơi đây, thi thoảng sẽ quay xuống xem Trương Hoà Vũ có đang đi cạnh mình không.

Đi lên được tầng thứ ba, Trương Hoà Vũ đã thở hồng hộc "Tôi mệt quá, nghỉ chân một chút coi."

Thấy cô ngồi phịch xuống bậc thang, Dương Việt Dã chớp mắt bảo "Còn hai tầng mới đến nơi mà cậu đã không đi được nữa rồi à? Hay mình cõng cậu nhé?"

"Khỏi! Ai thèm cậu cõng chứ! Cho tôi 1 phút rồi đi tiếp." Trương Hoà Vũ mở bình nước ra uống một ngụm.

...

Vật vã một hồi cũng leo lên được tầng cao nhất.

Ở đây không có gì cả, chỉ có một bàn học đôi nằm ở ngay góc, bên phải là một cánh cửa đã bị khoá.

"Bây giờ thì sao nữa?" Trương Hoà Vũ quay sang hỏi. Chỗ này có gì đâu mà cũng một hai đòi dẫn đến đây cho bằng được.

Dương Việt Dã đi đến bên cánh cửa, quen thuộc quay số trên ổ khoá, không bao lâu liền đẩy cửa ra được.

"Wow... sao cậu mở được khoá vậy?" Trương Hoà Vũ há hốc ngạc nhiên.

"Ổ khoá này là của mình mà." Cậu nhún vai trả lời.

"Gì??"

Dương Việt Dã không để cô ngạc nhiên lâu, nắm tay Trương Hoà Vũ vào cánh cửa.

Vừa bước vào, những cơn gió l*иg lộng đã thổi vào mặt cô, thì ra đây là tầng thượng của toà nhà.

"Sao cậu biết được chỗ này vậy?" Trương Hoà Vũ quay sang hỏi Dương Việt Dã đang kéo cái bàn trong kia ra ngoài.

"Cậu giúp mình mang cái ghế đi." Dương Việt Dã nói với Trương Hoà Vũ.

Sau khi đã có chỗ để học, Dương Việt Dã mới nói "Chỗ này tình cờ phát hiện được vào năm ngoái rồi. Lúc đó nó bị khoá lại nhưng ổ khoá đã cũ, mình phá được một cách dễ dàng. Ở đây không có camera, cũng không ai biết chỗ này, rất thích hợp để làm "chuyện xấu"."

"Cái tên này, vậy cậu dẫn tôi đến cái nơi quái quỷ làm gì!"

"Cậu muốn làm "chuyện xấu" không?" Dương Việt Dã cười ngả ngớn.

"Cậu đi mà làm một mình!" Trương Hoà Vũ bực bội muốn bỏ đi về thì bị Dương Việt Dã nắm lại kéo vào chỗ ngồi.

"Rồi rồi, không đùa cậu nữa. Nhưng phải giữ bí mật đấy nhé, cậu là người đầu tiên mình cho biết đấy."

"Hứ!" Trương Hoà Vũ bắt đầu lôi sách vở ra. Dương Việt Dã cũng "ngoan ngoãn" làm theo cô.

"Lôi đề 4 ra làm đi, không biết gì thì nói." Trương Hoà Vũ buông một câu, sau đó tập trung giải đề của mình.

"Ok." Dương Việt Dã lúc này cũng không làm phiền cô nữa, "hiếm khi" chịu cầm bút lên làm hẳn nguyên một đề.

____________

1 tiếng trôi qua, Trương Hoà Vũ cũng giải xong đề, cô nghía sang bài của Dương Việt Dã thì thấy hắn cũng vừa xong.

"Cậu xong chưa, tôi chấm cho." Trương Hoà Vũ hỏi, nãy giờ thấy Dương Việt Dã chuyên chú làm cũng không hỏi gì khiến cô ngạc nhiên.

"Ừ." Cậu để cô lấy đề của mình sang chấm.

...

"Oa..." Trương Hoà Vũ tròn mắt khi chấm được 3/4 cái đề.

"Sao vậy, sai hết rồi hả?" Dương Việt Dã chống cằm cười.

Không những bài cậu không sai mà kết quả của hai người đều giống nhau hết.

"Này, có thật sự là mất gốc không vậy?" Trương Hoà Vũ nghi hoặc liếc cậu.

Dương Việt Dã nhún vai "Chắc ăn may."

Ừ, chắc cậu ta ăn may thật. Bình thường tên Dương Việt Dã thi được mỗi 50₫ cái môn này thôi mà.

Chấm tiếp, những bài càng nằm ở cuối đề thì độ khó sẽ càng tăng. Vậy mà cậu ta lại làm đúng hết được sao? Không những thế cách giải còn ngắn hơn của cô rất nhiều.

"Chẳng phải là cậu, cậu, cậu..." dở toán sao?

"Mình như nào?" Dương Việt Dã nhướng mày.

"Mấy câu cuối đề cậu làm đúng hết rồi, nhưng câu 17 tôi với cậu ra khác nhau."

"Đưa bài cậu đây mình xem thử." Dương Việt Dã lấy tờ đề Trương Hoà Vũ xem lời giải của cô.

Xem xét kĩ từng dòng, Dương Việt Dã mới "À" một tiếng "Biết cậu sai ở đâu rồi. Bài này là đơn điệu hàm nhất biến, nhưng mà có liên quan đến lượng giác rồi. Đề bài yêu cầu hàm này đồng biến từ 0 đến π/2, cậu đặt t = cos x, thì cậu phải lập bảng xét đơn điệu của cos x ra t. Nhìn đi, mũi tên đi xuống từ 1 đến 0 nè, tức là cậu phải đổi lại yêu cầu đề bài rồi mới làm được chứ không phải giữ nguyên đồng biến."

Ủa? Sao tự nhiên bây giờ thành cậu ta dạy cho cô luôn rồi?

Sau một hồi giảng, Trương Hoà Vũ đã hiểu ra vấn đề "Ra là như vậy, vậy đề bài mới sẽ là đồng biến trên khoảng (0;1) theo t đúng không?"

"Ừ."

Trương Hoà Vũ lấy lại tờ đề rồi bôi bôi xoá xoá, cầm bút lên giải lại.

Mà khoan! Đang viết, cô cảm thấy có gì đó sai sai...

"Này, sao cậu biết làm mấy câu vận dụng cao vậy? Chẳng phải trên lớp bài kiểm tra nào của cậu cũng 50₫ sao?" Trương Hoà Vũ gặn hỏi.

"Hả? À..." Chết rồi, thể hiện hơi quá rồi...

"Còn nữa, bình thường tôi vẫn thắc mắc, dở toán như cậu sao lại học tốt vật lý như vậy. Đừng nói là cậu "giả bộ học dốt" đấy nhé?" Trương Hoà Vũ cảm giác như mình đang bị lừa vậy.

"Ơ... thì lúc nào cũng 50₫ là thật mà." Dương Việt Dã vô tội trả lời.

Thấy Dương Việt Dã vẫn chưa chịu ngả bài, Trương Hoà Vũ nắm luôn cổ áo của cậu, nghiến răng nghiến lợi "Thành thật một chút cho tôi, rõ ràng cậu giỏi toán là đằng khác, tại sao lại muốn tôi dạy kèm?"

Nhìn bộ dáng hung hãn của Trương Hoà Vũ, cuối cùng Dương Việt Dã cũng không nhịn được mà cười "Được rồi, mình quả thật là học cũng tạm, không tới mức 50₫ đâu."

"Vậy tại sao..."

"Cậu nhớ cô Trần dạy toán năm lớp 10 không?" Dương Việt Dã hỏi "Lúc ấy mình bị gọi lên bảng làm bài, đáng tiếc là hôm trước không có chú ý nghe giảng nên bị sai câu cơ bản, cô ấy đã mắng mình trước lớp và còn bắt mình chép phạt bài đó 10 lần nữa chứ, cậu nhớ chuyện đó không?"

Quả thật là năm ngoái có xảy ra chuyện này thật, Trương Hoà Vũ gật đầu.

"Ừ, lúc đó mình rất "tổn thương" đó." Dương Việt Dã ra vẻ đáng thương hề hề "Cho nên, mình quyết định "dằn mặt" bằng cách... bài kiểm tra chỉ làm những câu khó thôi..."

Trương Hoà Vũ nghe mà khoé miệng nó cứ giật giật. Hèn chi mà thầy Hoà Trường không thường hay "chú ý" đến cậu như những học sinh học không tốt toán khác.

"Giỏi như vậy còn đi kiếm bạn kèm à? Cậu làm mất thời gian của tôi quá đấy." Trương Hoà Vũ dọn dẹp tập sách của mình, không thèm để ý đến cậu nữa.

"Nhưng mà thầy Hoà Trường có danh sách những bạn kèm nhau đấy nhé! Cậu không dạy, mình sẽ báo cáo lại, cậu sẽ không được cộng điểm rèn luyện..." Dương Việt Dã cố ý nhấn mạnh chữ "điểm rèn luyện."

"Cậu bây giờ đang uy hϊếp tôi đấy hả?" Trương Hoà Vũ tức giận đập bàn, trừng mắt nhìn cái tên đang cười rất tươi trước mặt.

"Cậu không cần dạy mình cũng được mà, chúng ta chỉ "học chung" thôi..." Dương Việt Dã bỗng sấn tới, hai tay đặt hai bên người cô.

Nhìn khuôn mặt của cậu đang dần phóng đại trước mặt mình, Trương Hoà Vũ rất muốn thốt lên câu "đẹp trai một cách hãm tài" luôn đấy!

Nhưng... "Tránh xa tôi ra một chút, ai muốn học chung với cậu." Trương Hoà Vũ đẩy cậu ra, sau đó đeo balo lên định đi về.

Bây giờ cũng gần 6 giờ tối, trời bắt đầu tối dần.

"Cậu còn không mau, 6 giờ là bảo vệ khoá cổng rồi đấy." Trương Hoà Vũ sốt ruột kêu.

"Xong rồi." Dương Việt Dã đi đến cạnh cô, sau đó còn không quên đóng cửa rồi khoá chốt lại.

Lúc này, dưới sân đã không còn bóng người.

"Trời ơi, có khi nào không kịp không?" Trương Hoà Vũ nhìn xung quanh.

"Chạy đi." Dương Việt Dã không đợi cô nói, nắm tay Trương Hoà Vũ chạy thật nhanh.

"Aa..." Cái tên này, cậy chân dài nên chạy nhanh đúng không, cô chạy theo mà đứt cả hơi.

...

"Không... không kịp rồi." Trương Hoà Vũ nhìn cánh cổng sắt trước mặt đã đóng kín bưng.

Dương Việt Dã đẩy lưỡi vào má trong, không nghĩ nhiều liền xoay người đi.

"Cậu đi đâu vậy?" Trương Hoà Vũ đi theo sau.

"Dẫn cậu leo rào."

"..."

Cậu dẫn cô đến một cổng phụ khác của trường, tường chỗ này không cao lắm, có thể leo ra.

"Chỗ này khuất lại dễ leo nên bọn mình thường cúp tiết bằng cách này." Nói rồi, Dương Việt Dã cúi người xuống, bảo Trương Hoà Vũ đang ngẩn người "Mình cõng rồi cậu leo lên đi, mình trèo sau."

"Chỉ còn cách này thôi hả?" Trương Hoà Vũ nuốt một ngụm nước bọt.

"Nếu cậu muốn ăn ngủ trong trường đến sáng hôm sau thì không cần." Dương Việt Dã thản nhiên buông một câu.

Trương Hoà Vũ đi đến rồi cậu dễ dàng nhấc cô lên, lúc bám được cái thanh sắt trên đó, cô trèo lên luôn. Dương Việt Dã thì quen thuộc leo lên, vòng ra sau thanh sắt rồi nhảy xuống cái một.

"Cậu nhảy xuống đi, mình đỡ." Dương Việt Dã giơ hai tay ra, ngẩng đầu nói với Trương Hoà Vũ vẫn còn trên tường.

"Có... có ngã không vậy?" Cái tường này cũng 4-5m đó, bắt hụt thì cô tan xương nát thịt mất.

"Đừng lo, có bị gì mình trả tiền viện phí cho cậu." Lúc này mà Dương Việt Dã còn đùa được.

"Cậu giỡn mặt đó hả? Nhưng... nhưng tôi sợ quá..." Chân cô run rồi đây nè.

"Nhắm mắt nhảy đại đi."

"Nhảy đấy nhé, cậu bắt cho cẩn thận!"

1,2,3, Trương Hoà Vũ nhắm mắt nhảy xuống.

"Aaaa..."

Dương Việt Dã buồn cười nhìn cô nhắm tịt mắt trong lòng "Chưa chết đâu cô nương."