Cơn Mưa Ngày Hè

Chương 15: Học sinh ba tốt

"Ê! Mua giùm tao bó bông." Nguyễn Đăng Khoa ném mấy tờ tiền vào người Trần Gia Khanh.

"Wow wow... mày định hạ bài rồi hả?" Lâm Trí Đức một bên sofa ngậm cái pod phì phèo.

Đón lấy điếu thuốc vừa châm từ tay Nguyễn Tuấn Kiệt, cậu rít một hơi rồi nhả ra từng vòng khói "Ừ, bữa giờ tán nó cũng lâu rồi, tỏ tình trước đám đông cho nó không có cơ hội từ chối."

"Anh mà tỏ tình chắc chấn động cả khối mất." Nguyễn Tuấn Kiệt cười lớn, vỗ vai Nguyễn Đăng Khoa.

"Quen làm tâm điểm rồi." Cậu nhún vai ra vẻ không có gì.

____________

"Bài này phải làm sao?" Giang Thi Dung đang nhướn người qua bên bàn Hoắc Chi Diệu để hỏi bài.

"Cậu cô lập m rồi lập bảng biến thiên kiếm min đi."

"Dung, cậu nhìn kìa." Trương Hoà Vũ vỗ vai ra hiệu cho Giang Thi Dung nhìn về phía cửa ra vào cửa lớp.

Nhìn từ xa cô đã biết "ôn thần" đang tới là ai. Hôm nay Nguyễn Đăng Khoa trông có vẻ khác bình thường một chút. Tóc cậu ta vuốt keo, cà vạt của đồng phục thường không đeo nhưng nay lại đeo nghiêm chỉnh, dưới chân là một đôi giày thể thao hàng hiệu trông hầm hố và lạc quẻ dị thường.

Thật ra cậu ta cũng gọi là "có nét", nhưng để so kè nhan sắc với Hoắc Chi Diệu thì... à không hơi cao rồi, so với Dương Việt Dã, Cổ Thiên Phú hay Thư Trình Tranh thì cô đã thấy tự ti giùm tên Nguyễn Đăng Khoa rồi...

Nguyễn Đăng Khoa hùng hồn kéo vào lớp 2, sau đó quen thuộc bước đến bàn Giang Thi Dung "Thi Dung, mình thích cậu, cậu đồng ý làm người yêu mình nhé?" Nói rồi còn đưa ra bó hoa hồng đỏ rực cho cô.

"Hả? Gì.. gì vậy..." Chính chủ bị "xịt keo" luôn rồi, đầu óc Giang Thi Dung lúc này trở nên ong ong khi bầu không khí xung quanh náo nhiệt hơn bao giờ hết.

"Đồng ý, đồng ý, đồng ý..." Mọi người xung quanh cổ vũ nhiệt tình trước màn tỏ tình ấy. Học tập căng thẳng, đây chính là dịp để họ mua vui và giảm stress nha.

"Thật ngại quá, mình không..."

"Đồng ý đi nào." Giang Thi Dung còn chưa kịp nói hết câu đã bị cậu ta chặn họng như thể nếu cô không đồng ý thì sẽ không yên với cậu ta đâu. Cô còn đang lựa lời từ chối cho lịch sự đấy.

Tính cách Giang Thi Dung bình thường dễ chịu nhưng lại rất ghét bị ra lệnh như thế. Trong một phút nóng giận, cô cầm lấy bó hoa nãy giờ cứ dí vào người mình.

Mọi người thấy Giang Thi Dung nhận bó hoa cứ nghĩ cô sẽ đồng ý, nhưng nào ngờ cô cầm nó bình tĩnh đi ra khỏi lớp, không chút lưu tình quăng nó luôn vào thùng rác ngoài cửa lớp.

Cả lớp "Ồ!" lên một tiếng rõ to, từ chối tình cảm như vậy cũng hơi bị "ác" nha.

"Mẹ kiếp!" Nguyễn Đăng Khoa lúc này mặt đỏ như gan heo, không ngờ rằng Giang Thi Dung dám làm vậy với mình.

Cậu ta đùng đùng đập bàn sau đó còn nắm lấy cổ tay cô lôi lên "Dám từ chối hả? Được tao theo đuổi là phước 10 đời của mày đấy? Còn không coi lại bộ dáng xấu xí của mày xem, có người theo đuổi là..."

Chát!

Bầu không khí xung quanh bỗng nhiên tĩnh lặng trước cái tát ấy của Giang Thi Dung. Bị Nguyễn Đăng Khoa sỉ nhục trước đám đông như vậy đã chạm đến giới hạn của cô rồi đấy. Giang Thi Dung thừa nhận mình không có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng cậu ta có quyền gì mà nói cô như vậy chứ? Con giun xéo lắm cũng quằn mà!

"Mày dám đánh tao nữa hả con đ* nhỏ? Mày ăn gan hùm rồi!" Cậu ta tức điên giơ tay ý định tát lại.

"Này cậu làm gì vậy, buông Thi Dung ra!" Trương Hoà Vũ một bên thấy tình huống không ổn liền la lớn.

Giang Thi Dung muốn vùng ra nhưng bị Nguyễn Đăng Khoa nắm chặt tay không chịu buông, đành nhắm mắt để bàn tay đó của cậu ta "hôn má" cô vậy.

...

"Ủa?" Nhắm mắt được 5 giây rồi nhưng chưa có chuyện gì xảy ra, Giang Thi Dung hé mắt ra xem thử thì thấy tay của Nguyễn Đăng Khoa đang bị một bàn tay khác nắm lại.

"Chậc, tỏ tình thất bại liền muốn đánh con gái nhà người ta?"

Một tiếng huýt sáo ngả ngớn vang lên "Diệu, vở "anh hùng cứu mỹ nhân" cũng cũ rích rồi đấy nhé?" Dương Việt Dã một bên khoanh tay xem kịch vui.

Câu bông đùa của Dương Việt Dã dường như đã làm bừng tỉnh mọi người và cả tên Nguyễn Đăng Khoa nữa, cậu ta không ngờ sẽ có người ra tay cứu Giang Thi Dung.

"Mày là thằng nào? Việc của tao và nó ai khiến mày xen ngang?" Nguyễn Đăng Khoa hét lên, tay muốn vùng ra nhưng lại bị Hoắc Chi Diệu siết chặt lại khiến cậu ta đau đớn rên lên một tiếng.

"Cút về bên lớp 9 của mày đi." Cậu hất bàn tay của Nguyễn Đăng Khoa ra.

Không chịu đựng được nhục nhã, Nguyễn Đăng Khoa như hoá điên mà nắm lấy cà vạt của Hoắc Chi Diệu, gằn giọng "Mày phá hư chuyện tốt của tao, vậy mày chịu trận thay nó nhé?"

"Trời ạ, mình thấy kết cục của tên này rồi đấy." Thư Trình Tranh cười nhạt với Cổ Thiên Phú bên cạnh.

Hoắc Chi Diệu nghe cậu ta nói vậy thì bật cười "Ồ? Thử đi?"

Thấy Hoắc Chi Diệu không chút sợ sệt gì, Nguyễn Đăng Khoa vung nắm đấm toang muốn đấm vào một bên mặt của cậu nhưng bị Hoắc Chi Diệu dễ dàng lách người né tránh.

"Mẹ!" Nguyễn Đăng Khoa đánh hụt có chút quê độ, cậu ta liên tục đấm về phía Hoắc Chi Diệu trong tiếng hò reo của mọi người.

Nhưng hết thảy đều được Hoắc Chi Diệu nhẹ nhàng né tránh không chút sai lệch.

"Tao cho mày cơ hội rồi nhé? Giờ đến lượt tao."

Nhanh như chớp, Hoắc Chi Diệu lao vào cậu ta vung những nắm đấm chuẩn xác lên má, lưng, bụng cậu ta. Tên kia cũng không vừa nhưng phản kháng lại đã có chút yếu ớt.

Thấy tình hình trước mặt có vẻ lớn, ba người trao đổi ánh mắt với nhau. Thư Trình Tranh đi đến giữ lại tên Nguyễn Đăng Khoa, còn Dương Việt Dã và Cổ Thiên Phú bên kia nắm chặt lại cổ tay Hoắc Chi Diệu, tách hai bên đang chiến đấu hung hãn ra.

"Mình nói này, cậu đánh chết tên đó coi chừng ảnh hưởng đến danh hiệu "học sinh ba tốt*" của cậu đó~" Cổ Thiên Phú trong trường hợp này lại còn nói đùa được.

"Hừ, mình chỉ đang "dạy dỗ" lại tên đó một xíu thôi." Hoắc Chi Diệu sửa lại cà vạt cùng tóc tai có chút lộn xộn của mình.

"Mẹ! Tụi bây cậy đông hϊếp yếu! Chờ đó cho tao, tao sẽ không để yên đâu, nhất là mày đó Hoắc Chi Diệu!" Nguyễn Đăng Khoa đưa tay quệt vết máu trên môi, hung hãn bỏ lại một câu rồi đi về lớp. Cậu ta không dám một mình solo với Hoắc Chi Diệu nữa vì ban nãy đã kinh quá sức đánh của tên này, quả thật không thể manh động được!

*ba tốt: học tập tốt, kỷ luật tốt, đạo đức tốt.