Cơn Mưa Ngày Hè

Chương 12: Không phải việt quất

Trời bắt đầu tối dần, không khí cũng trở nên lạnh hơn. Hai người ngồi trong cabin, vì nó được làm bằng sắt thép nên nhiệt độ bên trong cũng thấp.

"Hơ~ hắt xì." Giang Thi Dung hắt xì một hơi, cô thổi hơi nóng vào bàn tay sắp cóng đến nơi của mình.

Hoắc Chi Diệu ngồi đối diện đang ngắm phong cảnh bên ngoài thì bị tiếng hắt xì của Giang Thi Dung làm chú ý.

"Cậu rủ mình đi vòng đu giờ này có vẻ không phải là ý kiến hay nhỉ?" Cậu buồn cười khi nhìn dáng vẻ co rúm vì lạnh của cô.

"Có... có đâu! Hơi lạnh xíu thôi chứ đi giờ này có thể ngắm nhìn thành phố về đêm từ trên cao nha..." Giang Thi Dung bĩu môi phản bác rồi nhìn ra ô cửa sổ bên ngoài.

Thành phố B về đêm quả thật rất đẹp nha! Ánh đèn đường lấp lánh, dòng người cùng xe cộ chuyển động như những tia sáng, con sông đằng xa cũng trở nên yên tĩnh dưới ánh trăng...

Hoắc Chi Diệu nhìn thấy đôi tay đang xoa xoa của cô, "Nhỏ thật" là suy nghĩ lúc này của cậu. Tay cô nhỏ như vậy, tay cậu trùm lên là bao trọn luôn đấy, nhưng mà làm như vậy có hơi thất lễ không nhỉ?

Nghĩ một hồi, Hoắc Chi Diệu đành tháo khăn quàng cổ của mình xuống đưa cho Giang Thi Dung "Cậu dùng khăn quàng cổ của mình để sưởi tay đi."

"Mình không..."

"Không được từ chối."

Giang Thi Dung chưa kịp nói hết câu đã bị cậu cứng rắn cắt ngang rồi, đành nhận lấy chiếc khăn quàng của Hoắc Chi Diệu.

Cậu khoanh tay lại rồi nheo mắt nhìn cô "Câu cửa miệng của cậu là "không sao" hả?"

Cái tên hống hách này!

"Làm gì có chứ." Giang Thi Dung đảo mắt ho khan.

"Cậu..."

Hoắc Chi Diệu định nói gì đó thì bỗng nhiên xung quanh tối om lại, cabin của hai người vừa được quay đến vị trí cao nhất cũng bị dừng!

"Cúp điện rồi!" Giang Thi Dung có phần hoảng sợ "Làm sao bây giờ, chúng ta còn đang trên vòng đu đó, lỡ không xuống được..."

Hoắc Chi Diệu có vẽ bình tĩnh hơn, cậu bật đèn pin của điện thoại lên để soi sáng "Cậu đừng sợ, đợi có điện lại chúng ta sẽ xuống được thôi."

Giang Thi Dung cũng bật đèn pin điện thoại lên, soi qua khung cửa sổ thì thấy bên dưới toàn công viên cũng tối hù một mảnh.

"Chúng ta sẽ kẹt ở đây bao lâu đây..." Giang Thi Dung thở dài một hơi. Nhưng có Hoắc Chi Diệu ở đây cô cũng bớt sợ hơn.

"Không nghĩ rằng sinh nhật mà lại bị kẹt ở một nơi như thế này." Hoắc Chi Diệu nói với vẻ bất đắc dĩ.

"Hả? Hôm nay sinh nhật cậu sao?" Giang Thi Dung ngạc nhiên, cô xem ngày tháng trên màn hình điện thoại, là 7/1!

"Ừ."

Ra là Hoắc Chi Diệu sinh trước cô tròn 1 tháng!

"Xin lỗi cậu nhé... Nếu mình không rủ thì cậu cũng không phải trong rắc rối như thế này." Cô cảm thán số mình cũng đen thật, lần đầu đi chơi với người ta mà lại gặp chuyện rồi.

"Cũng không phải lỗi do cậu mà." Hoắc Chi Diệu không đành lòng nhìn cô tự trách.

"Ừmm... Chúc mừng sinh nhật cậu nhé!" Giang Thi Dung khẽ nói.

"Cảm ơn cậu."

Nhưng mà cô chẳng có gì để tặng Hoắc Chi Diệu cả.

Giang Thi Dung lục lọi cái túi trắng mình mang theo cũng không thấy có món gì đặc biệt, bỗng cô đυ.ng phải cái móc khoá hình trái nho cô tự đan được treo trên túi...

Đắn đo một lúc, cô dứt khoát tháo nó xuống rồi đưa cho Hoắc Chi Diệu "Khụ... mình không biết hôm nay là sinh nhật cậu nên không có chuẩn bị quà gì. Nhưng mình tặng cậu cái này nè, không phải gì đắt tiền lắm nhưng mà mình tự đan đó."

Sao cậu ấy không phản ứng gì vậy, chê đồ mình tặng hả? - Giang Thi Dung gào thét trong lòng.

Nhưng thực ra Hoắc Chi Diệu bị "đơ" đó! Cậu không nghĩ rằng Giang Thi Dung sẽ tặng quà sinh nhật cho mình trong hoàn cảnh này.

Sau đó, Hoắc Chi Diệu vươn tay nhận lấy cục len tròn tròn "Mình đương nhiên sẽ không chê rồi." Cậu soi đèn pin vào cái móc khoá có cả hai con mắt và cái miệng cười "Quả việt quất trông dễ thương đấy!"

"Gì? Đó là quả nho mà!" Giang Thi Dung lên tiếng "đính chính" lại tác phẩm của mình.

"Ồ vậy hả... Dù sao cũng cảm ơn cậu nhé!" Có lẽ đây là món quà khác biệt nhất mà Hoắc Chi Diệu từng được tặng. Bình thường cậu toàn được tặng những món đồ hiệu hay là thiết bị điện tử gì đó, đại loại là như vậy. Nhưng chưa từng được tặng một món quà handmade nào cả.

"Nhưng hôm nay sinh nhật cậu mà sao cậu không ở nhà ăn tiệc cùng bố mẹ hay bạn bè gì đó mà lại đi chơi với lớp vậy?" Giang Thi Dung hơi tò mò.

"Bố mẹ mình ở Pháp, không có ở đây để ăn sinh nhật mình được đâu..." Hoắc Chi Diệu lần đầu kể chuyện gia đình của mình với cô.

Nghe cậu nói, Giang Thi Dung mới nhớ ra ba cậu là người Pháp, mẹ cậu là người Trung Quốc.

Nhìn dáng vẻ khó hiểu của cô, Hoắc Chi Diệu mới mỉm cười giải thích thêm "Chắc cậu cũng thắc mắc tại sao mình không sống ở Pháp mà lại ở Trung Quốc đúng không? Thực ra là mình đòi bố mẹ cho học Cao Trung ở đây đó, đơn giản là vì thích nền văn hoá Trung Quốc, với lại muốn sống tự lập."

Giang Thi Dung "À" một tiếng rồi lại hỏi "Cậu sống một mình hả?"

"Ừ, nhưng nhà mình cũng khá gần với nhà ông bà ngoại, thuận tiện để đi thăm."

"Cậu có định học đại học ở đây không?"

"Chưa biết nữa, để xem đã..." Hoắc Chi Diệu lấp lửng.

"Oh..." Nhưng Giang Thi Dung trong lòng có vẻ như đang dậy sóng.

Nếu Hoắc Chi Diệu học đại học ở Pháp, khi ấy hai người sẽ cách nhau nửa vòng trái đất, không còn có cơ hội gặp lại nhau nữa, không còn có thể hít chung không khí ở cùng một bầu trời nữa...