Cơn Mưa Ngày Hè

Chương 5: Bận làm công dân tốt

Thực ra, người đau đầu nhất lúc này là Hoắc Chi Diệu, Thư Trình Tranh, Cổ Thiên Phú ấy chứ.

"Này, sao cậu còn chưa lên bốc." Cổ Thiên Phú huých cù chỏ vào Thư Trình Tranh. "Khụ... giỏi quá không biết chọn gì." Thư Trình Tranh ra vẻ rất điềm đạm đáp.

"Bọn mình "sủi" nhé. Để tên Việt Dã lên bốc là được rồi." Cổ Thiên Phúc vỗ vỗ vai như đang ra vẻ an ủi Dương Việt Dã.

"Xì, các người thì hay rồi. Để mình mình lên bốc là được chứ gì!" Dương Việt Dã ra vẻ cực kì "đáng thương".

Hoắc Chi Diệu ngồi bên cạnh thấy cậu ta như vậy thì không chịu nỗi nữa mà lên tiếng "Cậu bớt giả ngu giùm bọn mình đi, diễn cho cho bọn này coi cũng vô dụng."

Bị nói như vậy thì Dương Việt Dã chỉ cười hì hì, ham vui hoà vào đám đông để bốc phiếu cùng.

...

Người ta vẫn thường hay nói "Người tính không bằng trời tính" quả không sai chút nào. Trương Hoà Vũ nhanh nhẹn lách người trong đám đông, thuận lợi lấy được tấm phiếu của Giang Thi Dung trong thùng tiếng Anh.

Bên thùng toán có vẻ còn đông hơn nữa, Giang Thi Dung có chen cũng không làm lại đám người hùng hổ ấy. Cô kiếm cả buổi cũng không tìm thấy tấm phiếu đánh dấu của Trương Hoà Vũ đâu nên đành ngậm ngùi bốc đại một tờ phiếu khác.

"Tiểu Vũ ơi mình không bốc được cậu rồi bây giờ phải làm sao!!" Giang Thi Dung kêu gào thảm thiết. Trương Hoà Vũ bị cô lắc đến muốn hồn siêu phách lạc.

"Bình tĩnh bình tĩnh, phải tuỳ cơ ứng biến." Trương Hoà Vũ an ủi con bạn đang kích động của mình "Ũa mà cậu bốc được ai?"

"Ờ ha, mình chưa kịp mở."

"Mở lẹ giùm em đi chị."

"Gì?!" Giang Thi Dung há hốc nhìn cái tên mình bốc được.

"Ai mà cậu ngạc nhiên dữ vậy?" Trương Hoà Vũ giật luôn mẩu giấy trên tay cô "Ồ quao, là vị Hoắc Chi Diệu kia hả!? Cũng được mà, cậu còn đòi hỏi gì nữa." Cô đá lông nheo với bạn mình.

"Được cái đầu cậu đó! Mình với cậu ta có nói chuyện bao giờ đâu mà giờ đòi dạy kèm!" Giang Thi Dung vùng vằng.

Trương Hoà Vũ suy nghĩ một chút, rồi như nảy ra ý kiến hay, cô bảo "Hay là xem xem ai bốc trúng mình, rồi đổi với người đó đi."

"Ồ được đó. Không biết ai bốc trúng cậu nhỉ?"

Thắc mắc đó kéo dài không đến 5 phút sau vì...

"Hi mỹ nữ, mình là "học sinh" của cậu đây." Cái tên Dương Việt Dã rất tự nhiên ngồi lên cái ghế bàn trên Trương Hoà Vũ. Cậu chống cằm nhìn cô, đôi mắt hoa đào cười đến cong cong.

"Cậu á?" Trương Hoà Vũ đập bàn la lớn, vẻ mặt như vừa thấy người ngoài hành tinh đang ngồi trước mắt mình.

"Vũ, cậu bình tĩnh chút, mọi người nhìn cậu kìa..." Giang Thi Dung bên cạnh ho khan nhắc nhở.

"Được dạy mình khiến cậu phấn khích vậy sao." Dương Việt Dã chớp chớp đôi mắt long lanh.

"Nè nè, "được dạy" là ý gì hả? Làm như dạy cho cậu là vinh hạnh của tôi vậy! À đúng rồi!" Trương Hoà Vũ quay sang Giang Thi Dung "Cậu đổi người với cậu ta đi, dù gì họ Hoắc cũng là anh em của hắn mà."

Giang Thi Dung nghe vậy thì mới bảo với Dương Việt Dã "Này, cậu đổi người dạy với mình được không? Là Hoắc Chi Diệu ấy..."

Cậu biết ý đồ của hai cô nàng, suy nghĩ một chút rồi chậc một tiếng "Mình không đổi với cậu được đâu, thứ lỗi nhé!"

"Gì?? Sao vậy?" Hai cô trăm lời như một, tỏ vẻ khó hiểu với Dương Việt Dã.

"Tên Hoắc Chi Diệu ấy hả? Hắn đáng sợ lắm.. Lỡ mình nhờ hắn giảng lại nhiều lần quá, hắn "tẩn" mình luôn thì sao... Vẫn là một bạn nữ dịu dàng kèm cặp mình thì hơn..." Dương Việt Dã ra vẻ đáng thương hề hề về phía Trương Hoà Vũ.

Dịu dàng cái quần què!

"Vậy cậu không đổi đúng không?" Trương Hoà Vũ cười rất "hiền hoà".

"Đúng vậy." Dương Việt Dã mỉm cười "rất vô tội".

Trương Hoà Vũ cố gắng kiềm chế lại cảm giác muốn đấm vào khuôn mặt "đểu giả" đó "Tuỳ cậu."

Đúng là ghét của nào trời trao của nấy, môn lý đã đành nay nhảy qua toán cũng gặp cái tên đó nữa. Trương Hoà Vũ bấm bụng về nhà phải đốt phong long thôi.

_________

Vì hơi ngại nói trực tiếp nên Giang Thi Dung quyết định nhắn tin cho Hoắc Chi Diệu.

"Chào cậu, sáng nay mình bốc phải cậu á."

"Oh, vậy sẽ kèm vào cuối tuần nhé?" Cậu ấy trả lời lại cũng khá nhanh.

"Được."

"Cậu rảnh buổi nào?"

"Mỗi chiều thứ bảy."

"Vậy chốt giờ đó đi."

"Mình học ở đâu? Quán cafe hay cửa hàng tiện lợi?"

"Học ở thư viện trường đi, những chỗ kia ồn ào lắm."

"Được, hẹn cậu cuối tuần."

"Ừm."

Nhắn tin với Giang Thi Dung xong, cậu thoát ra rồi nhấn vào một box chat khác.

Hoắc Chi Diệu: "Thứ bảy không lên bar cùng các cậu được."

Cổ Thiên Phú: "Tên này dám bùng kèo hả???"

Dương Việt Dã: "Chơi không đẹp!"

Thư Trình Tranh: "Bận gì đấy?"

Hoắc Chi Diệu: "Bận làm công dân tốt."

Thư Trình Tranh: ?

Cổ Thiên Phú: ??

Dương Việt Dã: ???

Buông điện thoại trên tay xuống, Hoắc Chi Diệu đi xuống dưới nhà rót cho mình một ly nước nho.

Khi vị chua chua ngọt ngọt của nho lan toả trong miệng, Hoắc Chi Diệu bỗng nhớ lại buổi tối hôm đó bất ngờ gặp Giang Thi Dung ở cửa hàng tiện lợi. Cả người bận đồ trắng, chóp mũi nho nhỏ ửng đỏ vì trời lạnh, lúc đó Hoắc Chi Diệu cảm thấy cô rất giống con thỏ mà cậu nuôi khi còn bé...

Hình như học chung lâu như vậy, hai người chỉ mới nói chuyện với nhau vào lần chỉ bài đó thôi nhỉ?