Trọng Sinh Lấy Lòng Phu Quân Thái Tử

Chương 7

"Tiền ta đã mượn được, tính cả số lúc trước tích góp đều được quy đổi thành ngân lượng, đây chính là toàn bộ, bà nhất định phải cất thật kỹ, ta sẽ nói dịch sử chiếu cố bà trên đường, đến nơi thì đưa cho lão bà hai trăm văn tiền coi như cảm ơn, còn lại đưa hết cho vợ trưởng sự dùng làm thọ lễ, hai khoản này tuyệt đối không giống nhau, bà chớ đưa nhầm."

Lão Lâm thị liên tục cam đoan sẽ tự tay làm mọi việc để Chương thị yên tâm.

Nhũ mẫu này thoạt nhìn thô lỗ nhưng làm việc chu đáo cẩn thận. Chương thị mới thoáng yên tâm. Suy nghĩ một chút, lại dặn dò: "Đừng để hắn ta biết! Nếu biết nhất định sẽ tìm ta cãi nhau. Đợi hắn không để ý, ta sẽ nói rằng bà có việc phải đi ra ngoài, hắn sẽ không nghĩ nhiều. . ."

Trong phòng chủ tớ Chương thị nhỏ giọng bàn bạc chi tiết về cách mang tiền đi, lão Lâm thị bày cách dùng hầu bao cột chặt vào eo, bên ngoài mặc áo dày, bảo đảm không bị lộ.

Bồ Châu nghe vậy, cầm chổi chậm rãi quay về, tiếp tục quét sân, quét sân xong thì vào bếp giúp A Cúc nhóm lửa, xuyên qua cánh cửa, nàng lạnh lùng nhìn gương mặt trịnh trọng của lão Lâm thị sau khi thương lượng xong xuôi đi ra đi vào, vội vàng thu thập đồ đạc để ngày mai hành sự.

Phần lễ này tuyệt đối không thể để Chương thị đưa ra ngoài một cách suôn sẻ.

Cho dù bây giờ nàng cáo trạng để Dương Hồng tìm cách ngăn cản, e rằng hắn cũng chỉ có thể ngăn cản được lần này.

Loại người như Chương thị kể cả phải vay nặng lãi cũng quyết tâm được ăn cả ngã về không, nếu lần này không thành chắc chắn bà ta sẽ lại tìm cách khác.

Đã không thể đề phòng được, chi bằng rút củi dưới đáy nồi.

Bồ Châu rất nhanh đã nảy ý tưởng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng cảm thấy có thể thực hiện được nhưng phải thu xếp càng sớm càng tốt, liền nói với A Cúc rằng nàng muốn sang nhà nữ nhi hàng xóm chơi đùa.

Bây giờ Dương Hồng đã trở về, cuộc sống tiểu nữ quân cũng trở nên dễ thở hơn, ra ngoài vui chơi một chút cũng không sao, tạm thời không cần lo lắng phía Chương thị hoặc lão Lâm thị gây khó dễ.

Đây cũng là lần đầu tiên A Cúc nghe được tiểu nữ quân chủ động bày tỏ ý muốn ra ngoài chơi, bà rất vui mừng, gật đầu thật mạnh.

Hôm nay thời tiết thật đẹp, lại bắt gặp chợ phiên, tuy chỉ là tiểu trấn ở vùng biên quân phía tây nhưng ở chợ vẫn bày bán rất nhiều thứ. Nồi niêu xoong chảo, lụa vải da lông, lá trà thô, thanh bạch muối, các loại nhu yếu phẩm hàng ngày. Nữ nhân từ các đồn điền quân doanh xung quanh đều ùa về chọn lựa, cực kỳ náo nhiệt.

Nàng đi về phía đầu trấn, ở đó có một sới bạc, quanh năm diễn ra các cuộc chọi gà đấu chó không ngừng.

Quan phủ nghiêm cấm cờ bạc, nhưng không thể cấm tiệt, huống chi đây lại là vùng biên quận mà triều đình không thèm ngó ngàng tới. Có thể nói, đại bộ phận cư dân ở đây, ngoại trừ một số binh lính và dân thường bị triều đình cưỡng chế từ quận khác đến để bổ sung thêm nhân khẩu, số còn lại nếu không phải lưu phạm Hình đồ [1] thì cũng là hậu nhân của lưu phạm Hình đồ. Chỉ cần không làm chết người, những việc khác quan phủ đều mắt nhắm mắt mở, không quản đến.

[1] lưu phạm Hình đồ: tội phạm của bộ Hình

Sới bạc này mở cửa hàng ngày, người lui tới hầu hết đều là "thiếu hiệp", mà trong mắt Trương bà là những thanh niên chơi bời lêu lổng không chịu làm ruộng, ỷ vào chút công phu mèo cào liền huênh hoang. Người trong trấn thấy đám tiểu lưu manh này chỉ sợ tránh không kịp. Hôm nay là dịp chợ phiên, người tụ tập càng lúc càng đông, nàng chưa đến gần đã nghe tiếng hò hét đinh tai nhức óc từ xa truyền đến.

Một thiếu niên gầy yếu đang buồn chán đứng bên đường nhìn quanh bỗng thấy Bồ Châu đi tới, hai mắt sáng lên, chạy tới ân cần hỏi: "Sao hôm nay tiểu nữ quân lại đến tận đây? Cô gặp phải chuyện gì đúng không? Nếu cần phân phó thì cứ mở miệng. Phí Vạn ta chỉ cần cau mày một chút liền không dám nhận là anh hùng hảo hán!"

Thiếu niên tên Phí Vạn này cũng thuộc nhóm "thiếu hiệp" của thị trấn, và là một trong những người suýt đánh nhau vì tranh chuyển đồ đạc của một nhà Dương gia lúc mới chuyển đến.

Bồ Châu cười gật đầu: "Tôi đến tìm Thôi Huyền, hắn có ở đây không?"

"Có chứ có chứ! Cô chờ một lát!"

Phí Vạn lập tức quay người, tốn rất nhiều công sức, liều mạng chen vào đám đông, lôi kéo thiếu niên bên trong ra.

Thiếu niên chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, mặt mày oai hùng, chỉ là thần sắc hung thần ác sát, bên hông đeo một thanh bội kiếm, đang gầm gừ với hai con gà chọi trên sân. Hắn quay lại thì thấy Phí Vạn đang kéo mình, không kiên nhẫn, đẩy Phí Vạn lăn ra đất: "Cút! Đừng làm phiền ta!"

Phí Vạn có chút sợ hãi, vội nói: "Là nữ lang Bồ gia! Cô ấy đang tìm huynh!"

Thiếu niên sửng sốt một lúc, định thần lại, nhanh chóng quay đầu nhìn phía sau, mặc kệ hai con gà vẫn đang chọi nhau, hét lên tránh đường.

Những người tụ tập quanh đó vội vàng lui ra, trong tiếng hò reo, đám đông chật cứng đột nhiên giãn ra, tạo thành một lối đi nhỏ.

Thôi Huyễn chạy về phía tiểu nữ lang đang đứng ven đường mỉm cười đợi mình, bước thêm mấy bước rồi dừng trước mặt nàng, dùng tất cả sự thận trọng trên đời cùng tâm tư nhất định không được dọa đến nàng, hỏi "Cô tìm ta làm gì?"

Chẳng biết từ khi nào, hắn nhận ra mình không thể quên được tiểu nữ lang sống nhờ ở Dương gia, nghe nói thân thế nàng cũng từa tựa hắn, chỉ khác ở điểm năm xưa chức quan của tổ phụ nàng lớn hơn hẳn so với tổ phụ hắn. Theo bản năng hắn liền muốn bảo vệ nàng. Sau khi Dương gia chuyển đến, Dương Hồng thường xuyên vắng nhà, sở dĩ đám lưu manh trong trấn không dám ức hϊếp nàng đều là vì đã bị hắn âm thầm cảnh cáo.

Lần trước khi gặp hắn trên đường, nàng cũng có vẻ sợ hãi như mọi người, luôn tránh xa hắn, không ngờ hôm nay lại đặc biệt đến tìm. Hỏi xong, hắn thấy nàng mỉm cười nhìn sang, càng nhìn gần càng thấy nàng xinh đẹp, thậm chí, hắn còn có thể nhìn thấy rõ sợi tóc mỏng manh trên vành tai trắng nõn, non mịn như da thịt đứa nhỏ, lòng chợt nảy ra suy nghĩ vô liêm sỉ, không biết nếu ngậm lấy sẽ là tư vị gì. Tim hắn đập thình thịch, mặt đỏ lên.

Thiếu niên mười bảy tuổi tên là Thôi Huyễn, hắn đã đánh bại toàn bộ địch thủ từng bất khả chiến bại trong vòng một trăm dặm quanh đây, trở thành thủ lĩnh nhóm "thiếu hiệp". Cũng giống như Bồ Châu, hắn là con cháu tội quan, từ thời tổ phụ hắn cả gia tộc đã bị điều đến đây nên có thể nói hắn như người bản xứ. Trước khi phạm tội tổ phụ hắn từng là kỵ lang tướng dưới thời Thái Tông, bổng lộc ba ngàn thạch quan, đến hắn là đời thứ ba. Bốn năm trước, Hiếu Xương hoàng đế đăng cơ đại xá thiên hạ, tổ phụ hắn lại là người duy nhất trong gia tộc qua đời, đương nhiên không còn nơi nào khác để đi, phải tiếp tục bám trụ lại. Hắn võ công siêu phàm, không ai địch lại, nhưng không chịu lao động đàng hoàng, không đến đồn điền cũng không chịu nhập ngũ, cả ngày lang thang khắp nơi với thanh bội kiếm gia truyền. Nghe nói mùa thu năm mười bốn tuổi hắn liền nhập ngũ, xuất quan chống lại người Địch đang săn bắn, khi về bên hông treo lủng lẳng năm sáu đầu người bị chặt, người trong trấn sợ hắn như hổ, cũng may bình thường, ngoài trừ việc lấy tiền bảo kê không được thì để tiểu đệ đập phá đồ đạc ra, hắn không làm những điều tàn ác khác.

Bồ Châu đi về phía khoảnh đất trống bên ngoài trấn, đến một nơi vắng vẻ, nàng dừng lại, thấy thiếu niên vẫn đứng đó nhìn mình liền vẫy tay gọi hắn.

Thôi Huyễn dần dần bình tĩnh lại sau sự kích động ban đầu, nhanh chóng bước đến.

Bồ Châu nhìn quanh, thấp giọng nói: "Tôi muốn cùng huynh làm một cuộc giao dịch, nhờ huynh giúp tôi một việc, huynh có bằng lòng không?"

Thôi Huyền lập tức nói: "Vợ Dương Hồng cùng lão bà kia lại bắt nạt cô sao? Chỉ cần cô mở miệng, ta liền thay cô gϊếŧ người." Lúc hắn nói lời này, ngữ khí bình thản, con ngươi không chớp dù chỉ một chút.

Kiếp trước Bồ Châu từng gặp qua nhiều kiểu người độc ác, nhưng khi nghe thiếu niên này dùng ngữ khí bình tĩnh nói ra những lời ngoan độc vẫn không khỏi rùng mình, vội nói: "Không. Không, huynh hiểu lầm rồi. Là một chuyện khác. Tôi muốn nhờ huynh cướp đường."

Chính nàng cũng không nhận ra chữ "cướp đường" phát ra từ miệng mình rất thản nhiên, không chút dị thường.

Thôi Huyễn nhướng mày cười: "Ta còn tưởng là chuyện gì, việc nhỏ thôi mà! Cô cứ việc phân phó!"

Bồ Châu liền kể về việc sáng sớm ngày mai lão Lâm thị sẽ ngồi dịch xe đi quận thành.

"Trên người bà ta có mang theo ngân lượng, tôi muốn nhờ huynh cướp lấy giúp tôi, xong việc liền đưa huynh mười hai quan tiền coi như thù lao, ý huynh thế nào?"

Thôi Huyễn đồng ý ngay lập tức: "Không vấn đề gì, tự ta sẽ thu xếp thỏa đáng, gọi thêm người đáng tin, không để bà ta nhận ra! Cô yên tâm, ta sẽ làm sạch sẽ!"

"Ta không cần cô trả thù lao, toàn bộ đều giao cho cô!" Hắn lại nói.

Bồ Châu sửng sốt: "Sao tôi có thể nhờ huynh làm việc không công được? Tôi đã nói đây là giao dịch, nếu huynh không nhận tiền tôi sẽ không nhờ huynh nữa. Hơn nữa kể cả huynh không muốn nhận tiền, cũng không thể để huynh đệ của huynh mạo hiểm vô ích." Giọng điệu của nàng rất kiên định.

Thôi Huyễn hơi chần chờ: "Cũng được, vậy lấy mười một quan tiền, phân phát cho các huynh đệ khác."

Bồ Châu lúc này mới mỉm cười gật đầu, nhỏ giọng muốn giải thích, cuối cùng không yên lòng, liên tục căn dặn: "Cũng được, tôi chỉ cần tiền của bà ta, đừng đả thương người khác!"

Thôi Huyễn đáp ứng, quay người liền đi.

Bồ Châu có chút nhịn không được, nhìn bóng lưng thiếu niên hỏi thêm một câu: "Sao huynh không hỏi vì sao tôi muốn cướp của bà ta?"

Thiếu niên dừng bước quay đầu: "Dù có chuyện gì xảy ra, sau này nếu cô cần ta làm gì thì cứ nói với ta, ta cũng sẽ không hỏi lý do."

Bồ Châu nhìn theo bóng lưng thiếu niên đang bước nhanh kia, trong lòng có chút tiếc nuối.

Ngày xưa quả thật nàng rất sợ tên lưu manh Thôi Huyễn này.

Nếu nàng vẫn là nàng của trước kia, dù thế nào đi nữa chắc chắn nàng cũng không dám tìm đến hắn.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Loại sự tình không ra gì này, người phù hợp nhất mà nàng nghĩ đến đầu tiên lại chính là hắn.

Vì sợ hắn đòi thêm thù lao nên nàng bắt đầu bằng mức giá thấp trước, đợi hắn đòi lấy thêm thì mới cò kè mặc cả. Không ngờ hắn không những đồng ý mà còn vui vẻ chấp nhận.

Chẳng bao lâu nữa, Lưu Sùng sẽ dùng khoản tiền thưởng để thu nạp những "hiệp sĩ" như hắn. Thiếu niên này hẳn vẫn nghĩ đội quân mà hắn tham gia sẽ cùng đồng hành để chiến đấu chống lại Địch quân, mà không ngờ rằng Lưu Sùng dùng họ để tiến hành mưu loạn.

Nếu nàng nhớ không lầm, Thôi Huyễn và những đồng bạn khác kiếp trước cũng chịu chung số phận giống Dương Hồng.

Bồ Châu lắc đầu, nhìn quanh rồi lặng lẽ vào trấn tìm nữ nhi mấy nhà hàng xóm nói đôi ba câu, đợi đến giờ thì trở về Dương gia, làm như không có chuyện gì xảy ra. Nàng thấy lão Lâm thị tay ôm hầu bao đi vào phòng lớn, thấy nàng về thì cuống quít quay lưng lại, né tránh nàng đi vào trong cực mau.

Bồ Châu chỉ thấy buồn cười, đi thẳng vào phòng.

Ngày hôm sau, Dương Hồng lại ra ngoài từ sớm.

Hắn vừa đi, lão Lâm thị đã chuẩn bị đầy đủ, mặc một kiện áo bông dày sụ theo hắn ra ngoài.

Chương thị giao nhi tử cho A Cúc rồi tiễn lão Lâm thị ra ngoài. Sau khi về không biết là tâm tình tốt hay là do trượng phu dặn dò mà mấy ngày sau đó cũng không phân phó Bồ Châu làm việc, thậm chí còn không xuất hiện trước mặt nàng.

Từ đây đến quận thành, nếu ngồi dịch xe thì mất khoảng ba ngày.

Đến ngày thứ tư, đại khái tính ra giờ này đáng lẽ lão Lâm thị đã xong việc và trở về từ lâu, lại sốt ruột không rõ về kết quả, bà ta bồn chồn không yên, suốt ngày đi ra đi vào, thậm chí chống mắt nhìn về cửa hồi lâu.

Tâm trạng của Bồ Châu cũng không còn thoải mái như lúc đầu mà dần trở nên căng thẳng.

Theo ước tính ban đầu, hôm qua lão Lâm thị hẳn đã đi được nửa đường, không biết xảy ra chuyện gì mà người vẫn chưa về. Nàng cố ý chạy lên trấn tìm một vòng, cũng không nhìn thấy Thôi Huyễn.

Chẳng lẽ hắn đổi ý, không giúp mình nữa?

Bồ Châu nhanh chóng gạt đi ý nghĩ đó.

Thiếu niên đó cho nàng cảm giác nếu hắn hứa ắt sẽ giữ lời.

Hoặc là cướp đường không thành, hắn thất thủ?

Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra...

Trời dần tối, gần giờ Hợi, ngoại trừ chiếc đèn l*иg lớn màu đỏ phía trên dịch xá, bốn phía tối đen như mực.

A Cúc ban ngày mệt mỏi nên đã ngủ. Bồ Châu lòng đầy tâm sự, mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, chợt có tiếng chó sủa, con chó nuôi trong nhà cũng sủa theo. Bên ngoài có người dùng sức gõ cửa.

"Mở cửa, mở cửa..."

Giọng của lão Lâm thị truyền vào, hoảng sợ rã rời.

Bồ Châu xoay người ngồi dậy, nhanh chóng trèo xuống giường. Nàng mở cửa, thò đầu ra ngoài nhìn trộm, liền thấy Chương thị cầm ngọn đèn dầu trên tay, mặc quần áo, chạy nhanh ra khỏi phòng lớn, rút then cửa ra, thấp giọng mắng:

"Ngươi điên à? Con trai ta vừa mới ngủ thϊếp đi, ngươi lại dám làm ồn quá thể!"

"Chết tiệt–"

Chương thị chưa kịp nói xong đã nghe thấy lão Lâm phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế, thảm thiết xông tới, hai tay nắm lấy cánh tay của Chương thị, giống như chết cha chết mẹ, nước mắt nước mũi giàn dụa.

Nội tâm Chương thị nhói lên một cái, nhất thời không thèm đoái hoài tới trượng phu.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng điệu bắt đầu run rẩy.

"Tôi bị cướp! Đi được nửa đường thì bị cướp toàn bộ số tiền, bọn chúng không để lại một đồng nào, tôi phải đi bộ về, hai chân gần như gãy mất..."

Lão Lâm thị lau nước mũi, gào to.