Trọng Sinh Lấy Lòng Phu Quân Thái Tử

Chương 6

Bên ngoài xôn xao tiếng bước chân cùng tiếng người nói chuyện, Bồ Châu nghiêng đầu, ánh mắt không còn vẻ đạm mạc mới đây, nàng cười ngọt ngào, đứng lên nghênh đón: "Mấy người Trương bà mới đó mà đã về rồi sao? Cần tôi giúp gì không? Bà cứ việc phân phó."

Trương bà nói: "Ta thương cô cả ngày ở nhà làm việc không ngừng nghỉ, nếu đã tới đây thì cứ việc nghỉ ngơi thôi."

A Cúc bưng thùng gỗ lớn đựng cơm đi theo sau, cơm trong thùng đã được ăn hết, chỉ còn đống chén bát đã dùng qua chất thành ngọn núi nhỏ.

Bồ Châu muốn giúp bà rửa bát nhưng không ngoài dự đoán, nàng bị A Cúc đẩy qua một bên, lại chỉ về bếp lò.

Bồ Châu đành phải quay lại làm nha đầu nhóm lửa, nhìn đám người người bận rộn lau dọn nhà bếp, chợt nghe ngoài cửa lớn dịch xá truyền đến tiếng người hô ngựa hí ồn ào, hẳn là đội nhân mã của Hồng Lư Tự (*) sắp sửa xuất phát, tiếp tục hành trình đi về phía tây.

(*) Hồng Lư Tự hay Hồng Lô Tự (鴻臚寺, Court of State Ceremonial) tên cũ là Đại hồng lư, Điển khách là một cơ quan nhà nước trong quan chế phương Đông thời phong kiến. Hồng Lư Tự gồm có 2 thự (quan nha) là:

- Điển khách thự (典客署, Office of Receptions) - cơ quan phụ trách việc tiếp đón và lo cho các sứ đoàn đến từ các nước

- Ti nghi thự (司儀署, Office of Ceremonials) - cơ quan phụ trách việc an táng dành cho các vị đại thần trong triều đình

Nguồn chú thích: Wikipedia

Trương bà dọn dẹp bếp lò, giọng điệu khoe khoang thấp giọng nói: "Chắc các ngươi không biết đội sứ giả kinh thành xuất quan làm chuyện gì đâu ha? Để ta nói nhỏ cho mà biết. Đại trưởng công chúa phía Tây Địch bên kia muốn nhập quan, bọn họ xuất quan là để nghênh đón."

Phụ nhân giúp việc tò mò hỏi tiếp.

Trương bà nói: "Mới vừa rồi thừa quan dặn ta nhanh chóng chuẩn bị thêm nguyên liệu nấu ăn, vì đến lúc đó nhân mã hai bên hợp lại, không biết tổng cộng có đến bao nhiêu người. Nếu không chuẩn bị sớm, chỉ sợ luống cuống tay rồi lại sinh thêm chuyện. Thật sự là quá phô trương! Ta làm việc ở đây nhiều năm như vậy, gặp qua vô số người nước ngoài, đại tiểu vương tử không biết bao nhiêu mà kể, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy triều đình phái quan sai xuất quan nghênh đón."

Phụ nhân kia liền hỏi: "Vị đại trưởng công chúa này liệu có phải là nữ nhi của đương kim lão Vương mẫu hay không?"

Thái hoàng thái hậu Khương thị trong dân gian đã sớm trở thành truyền kỳ, dân chúng bình thường khi nhắc đến bà đều không gọi là thái hoàng thái hậu, mà dùng danh xưng "Lão Vương mẫu" tôn kính để thay thế.

Trương bà gật đầu: "Chính là nữ nhi của lão Vương mẫu, cô mẫu của đương kim thánh thượng. Năm đó đại trưởng công chúa gả sang biên cương xa xôi, dịch xá chưa xây lên, càng không có thị trấn, ta gả đến đây hai năm, cùng trượng phu làm việc ở đồn điền. Hôm đó nghe nói đại trưởng công chúa đi ngang qua, trước khi xuất quan dừng chân ở đây một đêm, ta liền vội vàng chạy lại nhìn, đáng tiếc chưa kịp chạy đến thì người đã đi. Ta nghe người khác nói lại, đi theo nàng là vô số nhân mã, đông đến mức không nhìn thấy điểm cuối. Xe của đại trưởng công chúa xe đi giữa, vừa lúc gió mạnh thổi qua, rèm trướng lung lay thì thấy người an vị ở bên trong, đoan đoan chính chính."

Các phụ nhân giúp việc nghe kể hăng say, vội vàng hỏi: "Nhưng bà nhìn có rõ không?"

"Mái tóc nàng vừa đen vừa dài, gương mặt tuyết trắng, dù mới chỉ nhìn thoáng qua nhưng dung mạo và cách ăn vận kia kỳ thật chẳng khác gì tiên nữ. Tiếc là ta lại không đến kịp. Lúc đó ta đâu biết đại trưởng công chúa là ai, chỉ biết trước mắt hẳn là đại nhân vật quan trọng, nhất định phải xem cho rõ ràng". Giọng điệu Trương bà tràn ngập tiếc nuối.

"Nàng ta cũng thật đáng thương, tuy là nữ nhi của lão Vương mẫu, nhưng cũng chỉ có thể gả đến biên cương xa xôi, ở một nơi xa lạ như vậy, một khi đi chỉ sợ cả đời cũng không thể quay về được. Ta còn nghe nói tộc người kia ăn thịt sống, uống máu tươi, như thế còn chưa đủ, cha chết con lấy mẹ kế! Súc sinh, căn bản không phải là người"

"Không phải sao! Thử nghĩ xem, nơi này quanh năm bão cát, nhưng người Địch không thể đánh đến Bắc Trường Thành, có đồ ăn để ăn và có thể sống một cuộc sống tốt đẹp. Nói câu không nên nói, nếu đổi lại là ta, ta cũng không chịu..."

Trương bà cùng phụ nhân giúp việc kia ngươi một câu ta một câu, lảm nhảm không ngừng.

Bồ Châu lẳng lặng nghe, không nói một lời.

A Cúc thỉnh thoảng ngước nhìn nàng khi đang làm việc.

Trời dần sáng, bận rộn đến giờ Tỵ, công việc trong bếp cuối cùng cũng hoàn thành.

Bồ Châu mang áo bông tới cho A Cúc, lần này bà không từ chối, để nàng giúp bà mặc vào. Hai người rời khỏi dịch xá về nhà, mới đi vài bước thì thấy một người đàn ông quen thuộc cưỡi ngựa đi qua, từ hướng quận thành phi đến, thấy hai người liền kêu một tiếng, thúc ngựa đi về đằng trước, từ trong túi lấy ra một bao lá sen đưa cho A Cúc, lại nói với Bồ Châu: "Lần trước loại Bạch Trầm Hương trong tờ đơn a mỗ cô nhờ ta mang về bị thiếu, lần này ta nhờ hiệu thuốc cuối cùng cũng đã mua đủ, nhưng giá không hề rẻ. Thân thể bà ấy có chỗ nào khó chịu ư? Sao lâu lâu lại nhờ ta mua giúp những vật này?"

A Cúc nghe nói cuối cùng lúc này cũng đã mua đủ, vội vàng nhận lấy nói lời cảm tạ.

Dịch sử đang bận chuyện khác, thuận miệng nói vài câu liền rời đi.

A Cúc mở gói thuốc ra, kiểm tra từng món, xà phòng, bạch chỉ, tế tân, Bạch Phù Dung mạt, hàn thủy thạch, còn có Bạch Trầm Hương mất non nửa năm mới tìm được, phân thành từng túi nhỏ. Bà cầm lấy một khối Bạch Trầm Hương ngửi thử, dù chỉ là mặt hàng trung phẩm nhưng có thể mua được ở loại địa phương này vốn cũng không dễ dàng, mặt lộ vẻ vui mừng, cẩn thận gói ghém lại.

Bồ Châu nhìn thấy mà lòng nghẹn lại.

A Cúc không tiếc phí tiền, luôn mời dịch sử từ quận thành mang giúp những vật này, cũng không phải vì thân thể bà có nơi nào không khỏe, mà là vì bà muốn nghiền chúng với muối xanh làm thành hương muối đánh răng cho nàng.

Hương muối điều chế theo phương pháp này, sau nhiều năm sử dụng, răng miệng sạch sẽ tự nhiên, có điều vừa tốn công vừa tốn kém tiền bạc. Đây là toa thuốc của ngự y trong cung truyền ra, chỉ có những hộ giàu sang mới dám làm theo.

Nhiều năm như vậy trôi qua, ngoại trừ thời gian đầu mới tới không có đủ điều kiện đến khi cuộc sống đã dần ổn định, dù phải chắt bóp để tự trang trải những khoản chi tiêu khác thì riêng khoản này, bà chưa từng chi li dù chỉ một phân. Năm ngoái khi mới chuyển đến trấn Phúc Lộc, ở đây chỉ có muối xanh, dù hạt thô ráp nhưng nàng cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng A Cúc không muốn thiệt thòi nàng, trăm phương ngàn kế nghĩ cách làm quen với dịch sử thường xuyên qua lại giữa nơi này và quận thành, về sau liền nhờ hắn mang những phương thuốc từ quận thành này tới.

"A mỗ cần gì phải phí tiền mua những này?" Bồ Châu không nhịn được nói, "Con không muốn bà quá mệt mỏi. Dùng mỗi muối xanh là đủ rồi."

A Cúc lắc đầu không đồng ý, ngón tay nhẹ nhàng điểm lên hai lúm đồng tiền trên mặt nàng, nàng cười lộ lên, hàm răng trắng noãn như ẩn như hiện.

Bà nói nàng cười lên rất đẹp. Bà thích nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của nàng.

Đôi mắt nàng không kìm được, nóng bừng lên.

Chẳng bao lâu nữa Dương Hồng sẽ xảy ra chuyện, mà cũng là bởi vì Dương Hồng xảy ra chuyện, kiếp trước nàng mất đi A Cúc, người thân cuối cùng của nàng trên đời này.

Những năm sau này, mỗi khi cảm thấy cô độc, lang thang vô định, nàng sẽ vô thức nhớ về những ngày tháng sống cùng A Cúc.

Nếu như bà vẫn còn trên cõi đời này, vẫn ở bên cạnh nàng, vậy thì ít nhất mười năm sau đó nàng đã có thể hạnh phúc hơn một chút, hoặc ít nhất mỗi khi mệt mỏi, cũng sẽ có một người có thể ôm nàng vào lòng, nhường nhịn nàng, để nàng yên tâm dựa vào nghỉ ngơi.

Tai họa của Dương Hồng bắt nguồn từ việc tặng lễ.

Sắp tới kỳ đánh giá thành tích của năm nay.

Lưu Sùng, đô hộ vùng Hà Tây sắp sửa mừng thọ, vợ trưởng sử bên người hắn lại là kẻ hám tài. Chương thị bèn dùng phương pháp tặng lễ để người ta tiến cử trượng phu trước mặt Lưu Sùng, trực tiếp vượt qua thượng cấp hay chèn ép hắn.

Quả thực mục đích đã đạt được. Lưu Xung vì thế để mắt tới Dương Hồng, hỏi thăm sự tình mới biết hắn rất có năng lực, có thể hiệu triệu binh lính nên đặc biệt đề bạt, trực tiếp thăng làm đô úy.

Đây vốn là chuyện tốt, ai ngờ rằng mới cao hứng được mấy ngày, tai hoạ liền ập tới.

Tổ phụ Lưu Sùng cũng là một trong những khai quốc công thần, hắn bất mãn địa vị hiện tại của bản thân, hai năm nay đã âm thầm cấu kết với tôn thất Thiên Thủy Vương, dã tâm bừng bừng, mưu đồ bí mật đầu nhập vào Đông Địch, lấy Hà Tây làm căn cứ để mưu phản, tiến đánh kinh thành. Điều cần nhất vào lúc đó là nhân thủ có sẵn. Đây cũng là nguyên do Dương Hồng được thăng chức nhanh chóng mặt. Bấy giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, bèn hẹn nhau tiến hành luôn trong khoảng thời gian này, không ngờ rằng bị dập tắt nhanh chóng ngay trước đêm làm phản.

Việc Lưu Sùng khởi sự hôm đó bị truyền đi, Dương Hồng đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì thì được triệu tập, lại bị xem như đồng đảng, tội danh lập thành, hết đường chối cãi.

Bởi vì can hệ trọng đại, nên sau đó, triều đình đã phái giám sứ tới đây đốc thúc vụ án này.

Vị giám sứ kia chính là thái tử đương triều Lý Thừa Dục.

Đáng tiếc khi đó nàng và Lý Thừa Dục vẫn chỉ là hai người xa lạ, không thể nhờ hắn giúp được điều gì.

Lưu Hồng bị gϊếŧ, Chương thị phát điên, dìm hài nhi xuống nước, Dương gia nhà tan cửa nát. Mà nàng và A Cúc dù chưa bị liên luỵ đến nhưng một lần nữa phải lang bạt khắp nơi, may được dịch thừa thu lưu, sống nhờ dịch xá mới tạm có chốn dung thân. A Cúc liều mạng làm việc, hai tháng sau, buổi sáng ngày hôm đó trời còn tờ mờ tối, như thường lệ bà vẫn đi gánh nước và đó cũng là lần đi gánh nước cuối cùng của bà.

Lúc ấy Bồ Châu đang cắt cỏ trong chuồng ngựa, thấy bà chậm chạp không về, lòng thấy bất an nên chạy đi tìm, khi tìm được thì đã thấy bà ngã ngồi cạnh giếng, bên người là thùng nước gánh dở, nước văng tung tóe.

Nước đổ lênh láng dưới đất, tràn qua thân thể, thấm ướt xiêm y bà. Vô luận Bồ Châu có gọi bao nhiêu lần, bà cũng không bao giờ tỉnh lại.

A Cúc của nàng đang sống sờ sờ lại bị kiệt sức đến chết.

Điều châm chọc nhất ba ngày sau, nàng nhận được tin tội danh của tổ phụ được rửa sạch, triệu nàng vào kinh thành.

Bồ Châu chớp mắt, liền cười với A Cúc.

Thiếu nữ một thân trang phục thô ráp nhưng tóc đen như mây, răng trắng như ngọc, nàng cười rạng rỡ vô cùng.

A Cúc cảm thấy hạnh phúc, nắm tay dẫn nàng về phía Dương gia, như thể nàng vẫn là cô bé không hiểu gì khi mới đến đây, chỉ biết gắt gao nắm tay áo bà yên lặng rơi lệ.

Bồ Châu ngoan ngoãn để bà nắm tay nàng bước vào Dương gia.

May mắn thay, nàng có cơ hội trọng sinh ở kiếp này.

Lần này nàng quyết không giẫm lên vết xe đổ, giống như tia lửa bắn ra từ bếp lò, chớp mắt không còn dấu vết.

Nàng chẳng những muốn quay lại vị trí cũ ngồi thật lâu, tìm lại hài cốt của phụ thân, bảo vệ tốt A Cúc.

Hiện tại đổi lại là nàng bảo hộ A Cúc, người dù không có gì trong tay nhưng vẫn luôn giang rộng đôi cánh che chở nàng, kể cả thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh bà cũng chưa từng từ bỏ.

Còn có Dương Hồng, ông đối với nàng tận tâm tận lực. Kiếp trước không biết trước nên chẳng có cách nào khác, hiện tại nàng đã biết trước được, sao có thể thấy chết mà không cứu được đây.

. . .

Rất nhanh đã đến Dương gia, lão Lâm thị đang rút củi trong sân, nghe thấy tiếng hai người mở cửa đi vào, quay đầu nhìn chằm chằm đồ vật trong tay A Cúc, nhận ra đó là hương muối.

Tất cả số tiền này chỉ để Bồ Châu rửa mặt hàng ngày. Trước đây khi nhìn thấy bà ta hẳn sẽ trào phúng vài câu nhưng hôm nay lại im miệng, cũng không sai khiến việc khác, chỉ nhếch môi, quay đầu tiếp tục nhóm củi.

Bồ Châu biết Dương Hồng đã về, giờ không thấy người đâu nên chắc là ông ở trong phòng.

Quả nhiên, nàng nghe thấy hai vợ chồng họ to tiếng như thể là đang cãi nhau.

Thần sắc Lão Lâm thị trở nên khẩn trương, vội vàng chạy tới, lỗ tai dán trên cửa.

Thoạt đầu, âm thanh trong phòng còn nhỏ, càng về sau càng lớn hơn, mụ ta lo Chương thị chịu thiệt, muốn vào can ngăn nhưng lại không dám. Chờ đến khi nghe rõ Dương Hồng đang trách cứ Chương thị chuyện bạc đãi nữ nhi của ân công, vội vàng quay sang nhìn Bồ Châu chớp chớp mắt, ra hiệu để nàng nhanh vào khuyên giải.

Bồ Châu bèn đi vào, cách cánh cửa màn, nghe được tiếng Dương Hồng cả giận bên trong: "Lúc trước ta tuần tra biên giới, gặp phải một đám nhân mã người Địch. Nếu không phải Bồ công sớm biết dị động, kịp thời đuổi tới cứu giúp thì ta đã mất đầu, trở thành vật treo thưởng trên thắt lưng người Địch! Lúc đó bà đã gả cho ta, không phải trở thành góa phụ đều nhờ ơn Bồ công! Nghe nói tuyết đang rơi nhưng bà vẫn sai nàng ra bờ sông đóng băng giặt quần áo? Nàng mới có mấy tuổi đầu? Con trai mình là thịt, nữ nhi người khác là bùn? Bổng lộc của ta bây giờ dù giảm nhưng nuôi thêm nàng chẳng nhẽ lại không đủ? Bà còn dám đối đãi với nàng như vậy ta liền hưu bà!"

Hài tử trên giường bị đánh thức òa khóc, Bồ Châu đang muốn đi vào khuyên giải, Chương thị đã ôm lấy hài tử, vừa đong đưa dỗ dành con vừa nói: "Được rồi được rồi, ta biết rồi, là ta nhất thời hồ đồ, từ nay về sau ta sẽ đối đãi và coi nàng như con gái ruột! Nhìn xem nhi tử đang nhìn ông kìa, hung hăng như vậy làm nó bị dọa sợ."

Thủ đoạn xoa dịu nam nhân của Chương thị đúng không sai. Thê tử đã biến thành bộ dạng này, Dương Hồng dù tức giận đến mấy cũng không phát tác nổi, cảnh cáo vài câu, thấy bà ta khúm núm phục tùng nên đành chịu thua.

Bồ Châu tiến đến vốn là để khuyên can, vợ chồng nhà họ đã thôi không ầm ĩ, nàng cũng không cần thiết phải đi vào, xoay người định đi thì chợt nghe Chương thị nói: "Năm nay không phải lại có đánh giá thành tích sao? Ta đang có chuyện muốn bàn với ông, sắp tới là lễ mừng thọ của Lưu đô hộ. Ta nghe nói vợ của trưởng sử dưới trướng ông ta là người tham tài, lúc trước ở quận thành ta có kết giao với lão bà ở bên cạnh bà ta. Lão bà đó đồng ý để chúng ta nhận làm họ hàng xa với vợ của trưởng sử, rồi lại nhân cơ hội chúc thọ của trưởng sử tiến cử ông với ông ta (Lưu Sùng). Nếu việc này thành, chúng ta một bước lên mây, còn sợ gì bị đô úy kia chèn ép."

Dương Hồng dừng lại: "Nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Chương thị nói: "Trước đây ta có cóp nhặt được một ít, còn nếu không đủ thì tìm người cho vay. Chỉ cần thành công, sợ gì không trả nổi? Đánh cược một lần là được. Trưởng sử sợ vợ, chắc chắn sẽ nghe theo."

Dương Hồng lắc đầu: "Tuyệt đối không thể được! Số tiền đi mượn kia lãi mẹ đẻ lãi con, trong vòng một năm từ một đồng biến thành vạn đồng! Bao nhiêu người vì số tiền đi mượn này mà phải thê ly tử tán? Ta không cần nó!"

Chương thị tiếp tục khuyên, Dương Hồng thái độ kiên quyết: "Bà không được phép nhắc lại chuyện này! Bây giờ dù không so được lúc trước nhưng không đến nỗi ăn không đủ no. Ta làm thêm một năm, nếu đô úy chèn ép quá mức thì đến lúc đó lại tính tiếp!"

Chương thị không dám nói tiếp, lảng sang chuyện khác.

Bồ Châu lui ra, về phòng. Lát sau có người đến nhà gọi Dương Hồng theo việc, Dương Hồng liền đi ra ngoài.

Ông vừa đi, Chương thị liền gọi lão Lâm thị vào phòng, đóng cửa lại.

Bồ Châu vội vàng chạy ra, cầm lấy cây chổi dựng ở góc tường, vừa quét sân vừa chậm rãi đi về phía cửa, cuối cùng dừng lại, nín thở lắng nghe những giọng nói ẩn ẩn từ bên trong truyền đến.

Quả nhiên, cũng giống như kiếp trước, Chương thị không dễ dàng buông tha kế hoạch của mình.

Ba ta phân phó để ngày mai lão Lâm thị ngồi dịch xe đi một chuyến đến quận thành, tìm gặp lão bà họ Hoàng ở bên trong phủ trưởng sử.