Nửa đêm, than trong lò cháy hết, giường đất liền trở nên lạnh lẽo. Từng đợt khí lạnh theo những vết nứt chui lọt vào. Tấm chăn cũ dù đã được A Cúc mang ra phơi nắng nhiều lần nhưng vẫn đông cứng lại, chẳng thể ấm lên nổi. Nàng ngủ không ngon giấc. Đợi đến canh năm lại trở mình, ổ chăn cũng bị nàng đạp rơi xuống.
Lạnh.
Bồ Châu cuộn tròn cơ thể ở trong chăn. Khí lạnh đột ngột xâm nhập khiến nàng lập tức tỉnh táo, nhưng vì tiếc nuối đoạn thời gian thơ bé ở trong mơ nên không muốn tỉnh dậy.
Khi đó nàng mới sáu bảy tuổi, thường ngày tổ phụ lời ít ý nhiều, khuôn mặt người cùng khuôn mặt trên bức họa truyền từ đời tổ tiên được treo ở nhà miếu như từ một khuôn đúc ra, nàng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, e ngại đến mức không dám gần gũi. Phụ mẫu bất hạnh mất sớm, nhưng bản thân nàng vẫn là thiên kim con vợ cả duy nhất, cao quý nhất Bồ phủ. Chiếc chăn nàng đắp vào mùa hè được làm từ loại tơ tằm trắng tinh xảo nhẵn mịn, chất liệu mỏng mát được gọi là bích lăng. Loại vải này những bà vυ' già tay thô một chút cũng không dám chạm, chỉ sợ móc xước sợi vải. Mùa đông thì lại lấy gấm nhung ngũ sắc được người Túc Đặc[1] ở Tây Vực xa xôi tiến cống làm vỏ chăn, giá một tấm cũng đủ để hộ gia đình trung lưu năm người tiêu dùng trong mấy tháng.
[1] Túc Đặc: Sogdiana hoặc Sogdia (tiếng Trung: 粟特; Hán-Việt: Túc Đặc) là nền văn minh cổ xưa của người Iran và là một tỉnh của Đế chế Achaemenes Ba Tư, thứ mười tám trong danh sách trên văn bia Behistun của Darius Đại Đế (i. 16). Gấm nhung ngũ sắc trong đoạn nay mình tra theo raw thì ra hình vải thổ cẩm, nhưng mình vẫn để nguyên convert nhé! (Nguồn: Wikipedia)
Tổ phụ cả đời giản dị, lại ngầm đồng ý cuộc sống xa hoa của tiểu tôn nữ. Bồ Châu hồi nhỏ chưa hiểu chuyện, liền nghĩ tổ phụ không thích mình, chỉ kính sợ chứ không hề thân thiết. Còn nhớ ngày đó khi chiêu ngục ập vào nhà, tổ phụ trước khi rời đi vẫn không nói gì, chỉ khẽ đưa tay xoa đầu và nhìn nàng hồi lâu. Giờ chợt nhớ lại, ánh mắt từ biệt ấy nếu không phải áy náy, yêu mến và ôn hòa thì là gì nữa đây? Nàng chỉ biết trách mình ngày đó ngốc nghếch không nhận ra, rồi cho đến khi nhận ra thì cũng đã là chuyện của rất nhiều năm sau này.
Còn có A Cúc, khi đó mỗi đêm khi nàng ngủ, A Cúc đều tự tay xông nhẹ hương an thần trên giường, cho dù gặp phải ác mộng, nàng chỉ cần yên kiều than nhẹ một tiếng, bàn tay mềm mại của A Cúc liền duỗi đến, lập tức ôm nàng vào lòng. Sau đó, nàng được cảm giác ấm áp đó xoa dịu đến thϊếp đi, dù khóe mắt vẫn còn vương nước mắt vì gặp được phụ mẫu vốn đã sớm qua đời.
" A mỗ[2]."
[2] A mỗ: Cách gọi nhũ mẫu thân thiết, tương tự a thúc, a di...
Bồ Châu không chịu được lạnh, ngay cả trong mơ cũng chịu không bỏ chăn ra. Giống như khi còn bé, miệng mơ hồ kêu một tiếng, lại giống như chim non dùng sức đem đầu cọ xuống, nhắm mắt chờ đợi.
A Cúc trời sinh bị câm, không thể dùng lời nói để đáp lại nàng, nhưng sẽ dùng lòng bàn tay vỗ về cánh tay nàng, để nàng lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Nhưng lần này, nàng không đợi được điều mình muốn.
Nàng khựng lại, bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy rồi lại nhanh chóng thò đầu ra khỏi chăn. Dựa vào màn đêm ảm đạm bên ngoài sau lớp tuyết rơi, lại nhìn thoáng qua cạnh bên.
Chiếc sạp nhỏ bên ngoài trống không.
Chẳng biết A Cúc đã lặng yên rời đi từ lúc nào. Kiện y phục mùa đông cũ kỹ duy nhất của bà được phủ lên chăn bông của nàng.
Mùa xuân đã về đến vùng biên giới phía Bắc, nhưng chỉ cách đây mấy hôm, một đợt rét đậm cuối xuân lại ập đến, tuyết lại rơi. Mặc dù tuyết đã ngừng rơi sau hai ngày, nhưng những ngày này trời vẫn lạnh đến mức có thể khiến tai người lạnh cóng.
Bồ Châu liếc nhìn cửa sổ được che chắn bởi lớp chăn cũ, ngoài trời tối mịt nhưng trực giác mách bảo nàng hiện giờ đã vào khoảng canh năm.
Cách bình minh vẫn còn sớm. Nghĩ đến A Cúc mặc áo khoác mỏng, giẫm lên tuyết đọng, chậm rãi từng bước tiến đến dịch xá[3] làm việc...
[3] dịch xá: Ngày xưa đặt các trạm (dịch xá) để truyền đưa văn thư, mỗi trạm có một chức quan coi giữ, gọi là dịch thừa 驛丞.
Bồ Châu run rẩy bò ra khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo, thắp ngọn đèn mờ ảo trên bàn, mở cửa đi vào bếp lấy nước rửa mặt.
Trong phòng lạnh nhưng bên ngoài còn lạnh hơn. Cửa vừa mở ra, gió lớn liền thổi thẳng vào, lạnh như dao cắt, không chút lưu tình chà xát làn da mặt.
Khi nàng đến đây cũng chỉ mới tám tuổi, bây giờ nàng sắp mười sáu. Ở nơi biên thùy lạnh lẽo này tám năm, nàng vốn đã sớm phải thích nghi với khí hậu mùa đông khô lạnh này. Nhưng bây giờ, chỉ vì nửa tháng trước suýt chết vì lên cơn sốt cao, cuối cùng sống sót và vượt qua, Bồ Châu chợt cảm thấy sức cùng lực kiệt và gần như không thể chịu đựng được.
Trên thực tế, thân thể của nàng đã sớm quen, điều cảm thấy không quen cũng chỉ là tâm tình. Nàng lặng lẽ suy xét lại.
Trong nửa tháng qua khi cơn sốt cao lui xuống, thời điểm nàng tỉnh dậy, dường như rất nhiều những sự việc liên quan đến "kiếp trước" đều trở nên rõ ràng, khắc cốt ghi tâm, chân thật tựa như đã từng trực tiếp trải qua.
Không lâu sau thời điểm này, nàng sẽ thoát khỏi nơi đây, hồi kinh trở thành thái tử phi, làm hoàng hậu, cuối cùng...
Quên đi, nàng không muốn nghĩ đến "cuối cùng" bởi cảm giác ngột ngạt không chịu nổi.
Ban đầu, nàng không thể chấp nhận chuyện này, nhưng dần dà về sau, lại đem chính mình hợp làm thành một với "mình" ở "kiếp trước". Dường như nàng vẫn còn đang ngơ ngác, đắm chìm trong cuộc sống ở Đông Cung những năm sau đó và thân phận hoàng hậu cuối cùng của mình.
Mặc dù kiếp trước nàng chỉ làm hoàng hậu ngắn ngủi vài năm nhưng ít ra, nàng vẫn từng là người phụ nữ tôn quý nhất trên đời, vậy nên thật khó để trong thoáng chốc có thể lại làm quen với hiện thực nghiệt ngã đang bày ra trước mặt.
"Vượt khó thì dễ, vượt sướиɠ thì khó"[4] nàng hiểu đạo lý này. Hơn thế nữa, kiếp trước nàng cẩn thận dè dặt, lại mang áp lực nặng nề, một đường đánh bại đám nữ nhân luôn chực chờ cùng nàng tranh đoạt, giữ vững trái tim trượng phu, hơn nữa cuối cùng còn đợi được ngày phong quang, xoay người liền trở thành hoàng hậu.
[4] câu gốc trong convert là "kiệm nhập xa xỉ dễ, xa xỉ về giản khó", ở đây mình tìm câu tương đương trong tiếng Việt cho dễ hình dung.