Năm hai đại học tôi quen Sở Dương. Anh ấy học cùng trường tôi, khoá dưới.
Năm nhất nhập học nhà trường sắp xếp tôi đi đón anh ấy, không đi bị trừ điểm.
Tôi thức đêm nghịch điện thoại, sáng ra chỉ còn nửa phần hồn, mà chỉ đành nhịn cơn choáng váng đi tiếp đón. Ngày tháng 9 hôm ấy nóng muốn điên, nắng vàng rám trái bưởi.
Tôi đợi mấy chục phút, khi cảm thấy mình sắp trúng nắng không xong rồi, Sở Dương cuối cùng cũng xuất hiện. Anh ấy mặc một cái áo phông đen rộng, đội mũ bóng chày cũng màu đen, nhìn mát mẻ sạch sẽ.
Thứ mát mẻ hơn cả là nụ cười của anh.
Anh ấy có hẳn hai cái rănh khểnh, cười một cái còn rực rỡ hơn cả nắng ngày tháng 9.
Sau đó tôi đã bị chiếu cho hôn mê. Là hôn mê thật.
Trước mặt bỗng dương biến thành đen thui, cả người quay cuồng, rồi ngã luôn xuống. Sở Dương nhanh chóng giơ tay ra đỡ, tôi ngã vào lòng anh ấy.
Đầu tôi dựa vào vai anh, mũi nồng đượm mùi hương sạch sẽ của quần áo được phơi trong nắng. Mùi hương cam.
Đến khi tỉnh lại tôi đang nằm trong phòng y tế, Sở Dương đang ngồi bên cạnh đọc sách. Tôi giật mình bật dậy, Sở Dương cũng sợ quá giật nảy lên theo.
Lúc đó lặng thinh là ngôn ngữ mẹ đẻ của chúng tôi.
Quá sức ngại ngần, tôi nhìn xuống quyển sách anh đang cầm trên tay “Sinh lý vệ sinh cơ thể người”
Này lại càng ngại ngùng.
Sở Dương cất sách lại giá sách của phòng y tế, quay lại nhìn tôi.
“Bác sỹ nói cậu hơi hạ đường huyết, bảo sau này cậu đừng thức tới sáng nữa.”
Tôi đỏ mặt, nhụt quá trời ơi.
Thấy tôi bình an vô sự, anh ấy nói sẽ tự đi đăng ký, nhận đồ dùng, tôi cứ nghỉ ngơi đi. Tôi thấy áy náy nên nói “Có gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Anh ấy đồng ý rồi.
Khi quay về ký túc xá, tôi kể chuyện này cho đám Trương Nguyệt.
Phòng tôi rú lên, nói là tôi lấy thân mà báo đáp. Chuyện này đương nhiên không được rồi. Nhưng số mệnh luôn biết cách trêu đùa người khác, khiến mình trở tay không kịp.
Đã đến kỳ thực tập mùa đông. Hai tháng này chúng tôi sẽ thực tập làm người chỉ dẫn ở quầy tiếp tân bệnh viện thần kinh.
Vì năm ngoái đóng cửa thành phố, nên còn chưa đi được nên chúng tôi đi cùng sinh viên năm nhất.
Tôi với Sở Dương một tổ.
Cứ qua lại như vậy, chúng tôi dần thân thiết gắn bó với nhau.
Anh ấy rất ấm áp dịu dàng, dường như chẳng bao giờ tức giận.
Khoa thần kinh hay gặp những người không thể quản lý được cảm xúc của mình, anh ấy luôn có cách để trấn an họ.
Anh ấy rất biết cách chăm sóc người khác. Anh giúp tôi lên kế hoạch giảm béo, thúc giục tôi vận động, nhắc tôi đi ngủ sớm.
Anh biết tôi thích ăn sườn xào chua ngọt, không ăn hành, ăn hẹ thì dị ứng. Luôn nói là mình cái gì cũng ăn, đều ăn uống dựa theo khẩu vị của tôi, không kiêng ko ghét thứ gì.
Kỳ thực tập phải ở lại qua Tết, mọi người đều gọi điện về nhà.
Tôi không gọi, anh ấy cũng không gọi.
Hai chúng tôi cô đơn, cùng nhau đốt pháo hóa trên tầng thượng bệnh viện.
Mùa đông năm đó cực kỳ, cực kỳ lạnh. Pháo hoa năm ấy đẹp như một giấc mơ, sáng rực và ấm áp.
Văn nghệ Xuân Vãn năm đó cũng cực kỳ hay. Năm ấy Sở Dương ở bên cạnh tôi, dịu dàng ấm áp đánh dấu một tuổi trẻ tươi đẹp tuyệt vời.
Tôi có chút thích anh ấy nhưng không dám nói ra
Hoàn cảnh gia đình tôi không được tốt, sợ sẽ làm khổ anh ấy.
Cứ vậy cho đến kết thúc năm 3, tôi đi thực tập. Anh ấy tiễn tôi ra bến xe.