Tuy nói Mộ Tử Mặc chịu đả kích rất lớn, ảnh hưởng lớn đến tâm kiêu ngạo, nhưng tâm tình hiện tại của cậu đã bình tĩnh hơn nhiều, học tập cũng không như trước tâm phù khí táo*
*Tâm phù khí táo: Bộp chộp, nóng nảy.
Cho nên nói hệ thống phụ đạo tâm lý vẫn có tác dụng đi?
Hệ thống tỏ vẻ sẽ không ngừng cố gắng, chúng ta xin phép đối Mộ Tử Mặc bi ai vài giây.
Mộ Tử Mặc thay đổi, những người khác tự nhiên cũng nhận ra.
Trước đó Mộ Tử Mặc tâm phù khí táo, trong mắt bọn họ xem ra là điều đương nhiên.
Học tập thứ này là không thể rời tay, đã qua vài tháng, Mộ Tử Mặc quên mất kiến thức đã học là điều hiển nhiên.
Hơn nữa, tinh thần Mộ Tử Mặc đều hao phí vào việc huấn luyện phục hồi, bọn họ quả thực không nghe nói có bệnh nhân đang phục hồi nào lại có thể phân ra lực chú ý cho việc học tập.
Trên thực tế Ellen cũng có chút phản đối. Hắn cảm thấy Mộ Tử Mặc như vậy là đang quá hao phí tâm lực, đối với khang phục không có chỗ tốt.
Mộ Tử Mặc mỉm cười nói: “Tôi đã có thể thích ứng với cường độ huấn luyện, không cảm thấy quá mệt. Hơn nữa,… Tôi muốn sớm một chút trở về trường học.”
Tôi muốn đọc sách, tôi muốn đuổi theo tiến độ học tập của bạn cùng lứa, tôi muốn thi vào đại học.
Mộ Tử Mặc kiên quyết như thế, Ellen còn muốn nói cái gì, nhưng bị những người khác ngăn cản.
Ellen đương nhiên không biết, tầm quan trọng của việc thi đại học ở Hoa quốc, đây là tiền lệ từ xưa tới nay đã có.
Cuối cùng Ellen cũng chỉ khuyên đến đây. Nhưng hắn vẫn dặn dò nói, nếu Mộ Tử Mặc học tập quá mệt mỏi, ảnh hưởng đến tiến độ khang phục, phải lập tức dừng lại.
Vốn dĩ huấn luyện khang phục khô khan đã hao phí không nhỏ khí lực, thời điểm nhàn hạ, Mộ Tử Mặc hẳn là nên thả lỏng thật tốt, không nên lao tâm lao lực như vậy.
Bất quá Mộ Tử Mặc một hai phải kiên trì, những người khác lại không đành lòng đánh vỡ khát vọng đối với học tập của cậu, cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.
Cho nên thời điểm Mộ Tử Mặc có chút nóng này, mọi người đều cảm thấy đương nhiên.
Vừa muốn huấn luyện khang phục vừa khô khan vừa nặng nề, vừa muốn hao phí tâm lực ôn tập sách giáo khoa, không nóng này mới là lạ.
Cho nên khi chỉ qua mấy ngày, Mộ Tử Mặc đã điều chỉnh tốt tâm thái, không vội không táo, một lần nữa chế định kế hoạch học tập một lần nữa, tất cả mọi người,… rất bội phục.
Tâm tính thiếu niên này phi thường mạnh, tự mình có năng lực điều tiết cũng thập phần hiếm thấy.
Trần Ninh Nhạc tự nhiên càng thêm kính nể Mộ Tử Mặc.
Đối với Trần Ninh Nhạc mà nói, việc học giỏi hay không chỉ là thứ yếu – Thay vì coi Trần Ninh Nhạc là học bá, không bằng nói là học lệch, cho nên đối với cậu học tập cũng không quá trọng yếu. Mà thái độ học tập của Mộ Tử Mặc cùng năng lực khống chế cường đại mới là thứ khiến Trần Ninh Nhạc kính nể.
Bởi vì thiên phú của cậu ta tốt, tùy tiện học cũng có được thành tích cao, cho nên cậu đối với đồ vật dễ dàng có được cũng không để ý. Mà cậu ta từ trên người Mộ Tử Mặc nhìn đến, là thứ cậu không có.
Bởi vì thái độ của Mộ Tử Mặc, tâm tính của Trần Ninh Nhạc cũng có thay đổi.
Anh trai đã nỗ lực như vậy, chính mình lại có thái độ đùa giỡn, tựa hồ có chút không tốt? Anh trai ở môn lý xác thật có chút không được, chính mình nên tổng kết các công thức tốt hơn, cũng có thể giúp được anh trai.
Kết quả là thời điểm hiện tại, Trần Ninh Nhạc so với lúc cậu đi học còn muốn nỗ lực hơn, thời điểm lên cao trung khi lại lần nữa tham gia thi quốc tế, cậu từ giải nhì nhảy lên lấy được giải nhất, đây là lời phía sau.
Làm Trần Ninh Nhạc rất không vui chính là, anh trai cậu tựa hồ đã hạ quyết tâm về sau sẽ học văn khoa, mà cậu đối với văn khoa,… chính là dốt đặc cán mai!
Trần Ninh Nhạc hoàn toàn vô pháp lý giải một đoạn văn ngắn ngủi, như thế nào có thể tinh luyện ra nhiều luận điểm như vậy! Cho dù cậu đã học thuộc các điểm cần chú ý, nhưng khi nhìn đoạn văn ngắn kia, cũng không cách nào phân tích ra không thể hiểu được đồ vật!
Cho nên đối với ngữ văn, Trần Ninh Nhạc hoàn toàn không có cách nào. Cậu thật sự không thể từ một trận mưa trong đoạn văn, là có tể phân tích ra vui sướиɠ – bi thương – tuyệt vọng – hy vọng – chờ mong,… những cảm xúc bất đồng trong đó.
Mượn cảnh sinh tình cái quỷ gì! Nói không chừng tác giả chẳng qua chỉ muốn viết về trận mưa vừa lúc gặp phải.
Cho nên khi Mộ Tử Mặc đang ôn tập kiến thức văn khoa sơ trung mà khi đi học cậu đều ngủ cho qua tiết, Trần Ninh Nhạc hoàn toàn không thể chen miệng vào được.
Nhưng Lâm Tần – kẻ còn chưa rời đi, lại có thể cùng Mộ Tử Mặc nói chuyện đến tận hứng. – Lâm Tần trừ bỏ là một diễn viên, hắn còn là sinh viên năm hai khoa triết học, thời điểm cao trung vừa lúc học văn khoa, hiện tại còn chưa hoàn toàn quên kiến thức.
Mộ Tử Mặc sợ ngây người! Lâm Tần ẩn tàng thông tin cá nhân quá sâu, cho dù cậu luôn thời thời khắc khắc chú ý đến Lâm Tần, nhưng cũng chỉ có thể chú ý đến công tác và sinh hoạt mặt ngoài của hắn, đối với sinh hoạt đời tư của Lâm Tần lại không thể biết rõ.
Huống chi thời điểm cậu nhận thức Lâm Tần, Lâm Tần đã sớm tốt nghiệp. Cho nên cậu tự nhiên không biết Lâm Tần theo học hệ gì.
Nhưng là! Cậu cho rằng liền tính Lâm Tần không giống các nghệ sĩ học ngành liên quan đến nghệ thuật, cũng nên học ngành kinh tế hoặc quản lý hành chính xã hội gì đó? Vì cái gì lại học hệ triết học?
“À, bởi vì triết học sẽ huấn luyện tư duy con người.” Lâm Tần nhìn dáng vẻ Mộ Tử Mặc dại ra, nhịn không được cười ra tiếng, “Phốc, đừng làm ra biểu tình này. Được rồi, tôi nói thật, thứ nhất xác thật vì tôi đối với triết học có hứng thú, thứ hai là hệ này tương đối nhẹ nhàng. Thứ ba,… Gia đình tôi đối với đại học đế đô có chấp niệm. Nhất định bắt tôi thi vào đại học đế đô, mà đại học đế đô hệ triết học lại là hệ lấy điểm văn khoa thấp nhất,… cậu hiểu rồi đi.”
“Lâm ca học ở đại học đế đô!” Mộ Tử Mặc lại lần nữa kinh ngạc đến ngây người. Cậu còn tưởng nam thần lớn lên như vậy, khẳng định là theo học trường đại học nước ngoài nào đó,….
Được rồi, tư duy khác biệt tư duy khác biệt. Hiện tại Hoa quốc không còn là Trung quốc trước kia. Trong số mười trường đại học hàng đầu thế giới, đại học của Trung Quốc chiếm hai vị trí trong đó, đại học Đế đô chưa bao giờ ra khỏi ba vị trí đầu, là nơi mà học sinh toàn thế giới đều mong ước tiến vào học tập.
Cho nên nam thần vẫn là rất lợi hại, quả nhiên là rất lợi hại.
Vẻ mặt Mộ Tử Mặc tràn đầy hâm mộ: “Tôi nếu có thể thi đậu đại học thì không tồi,… nếu có thể tiến vào đại học Đế Đô, nhất định là phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh*.”
*Phần mộ tỏa khói xanh: Được tổ tiên phù hộ nên đạt được thành tựu phi thường.
Từ sau khi bị hệ thống phụ đạo tâm lý, lòng tự tin của cậu đã bị làm nhục nghiêm trọng! Nhìn những học sinh đó học tập vất vả như vậy nhưng thành tích không nhất định tốt, cậu cảm thấy ngay cả khi bản thân mình đã trọng sinh + hệ thống cũng không nhất định có thể ở trong thiên quân vạn mã đi được trên cầu độc mộc, trổ hết tài năng.
“Có thể, tôi chờ cậu làm sư đệ của tôi.” Lâm Tần xoa xoa ngốc mao* nhếch lên của Mộ Tử Mặc. Hắn xoa đầu cậu nhóc này càng lúc càng thuận tay.
*Ngốc mao: là lọn tóc vểnh lên trong truyện tranh nha các bạn, trong truyện tranh trên đỉnh đầu nhân vật hay có một lọn tóc vểnh lên trời, bên trung gọi là ngốc mao.
“Tôi, tôi sẽ nỗ lực!” khuôn mặt nhỏ của Mộ Tử Mặc lập tức sáng bừng.
Đúng nha! Nếu cậu cũng thi đậu đại học Đế Đô, liền có thể làm sư đệ nam thần! Như vậy cậu chẳng phải sẽ gần nam thần hơn một bước!
Đột nhiên cảm thấy rất có động lực!
Lâm Tần lại xoa nhẹ một phen: “Ừm, để tôi giúp cậu sắp xếp lại tri thức nhé?”
Được người như thế này thích, thật sự là một việc vô cùng vui vẻ. Lâm Tần tốt xấu gì cũng là người trẻ tuổi, vì được fans thích mà cao hứng là đương nhiên. Mà Mộ Tử Mặc lại không giống những fans bình thường của hắn.
Ân, là một fans làm người ta kính nể, biết tiến tới, cũng thực đáng yêu.
“Được.” Mộ Tử Mặc vội mở sách chính trị ra.
…..
“Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì? Thiên thư?” Ellen không hiểu ra sao.
Trần Ninh Nhạc đang vô cùng ủy khuất mà ngồi xổm ở góc tường vẽ xoắn ốc.
Mục tiêu hiện tại của Mộ Tử Mặc là lý khoa có thể đạt 70 điểm, có thể thông qua kiểm tra tốt nghiệp là được. Cậu chuẩn bị đem nội dung học tập của lớp mười ra ôn lại, sau đó tham gia kỳ thi cuối kỳ của lớp mười, tiếp đến sẽ trực tiếp học kiến thức của lớp 11. Vì vậy cậu dành nhiều tâm tư cho văn khoa hơn lý khoa.
Học tập chính là vì đi thi, đây là một việc rất thực dụng.
Cho nên Trần Ninh Nhạc cũng chỉ có thể phụ đạo cho Mộ Tử Mặc các môn toán lý hóa, còn ngữ văn và những môn xã hội khác không cần phải nói, sẽ do học bá khoa xã hội Lâm Tần chỉ dạy cho cậu. Kể cả môn tiếng Anh, bởi vì công việc yêu cầu, thường xuyên phải ra nước ngoài, cùng người nước ngoài giao tiếp thường xuyên, cho nên so với ở trường học, trình độ tiếng Anh, đặc biệt là khẩu ngữ của Lâm Tần tốt hơn nhiều, cho nên Tiếng Anh cũng sẽ do Lâm Tần dạy Mộ Tử Mặc.
Trần Ninh Nhạc tỏ vẻ rất không vui.
Rõ ràng trước đó khi anh trai học tập luôn chỉ tìm một mình cậu ta! Lâm Tần tên hỗn đản này rốt cuộc vì sao lại trà trộn vào đây! Lại cướp đi vị trí của cậu!
Trần Ninh Nhạc trong lòng đã đem Lâm Tần liệt vào những người mà cậu ta không hoan nghênh nhất, việc này dẫn đến một khoảng thời gian dài sau này cậu ta cùng Lâm Tần đều nhìn nhau không thuận mắt, cho dù Lâm Tần và Mộ Tử Mặc thực ân ái, cậu ta vẫn như cũ cấp cho Lâm Tần một ít phiền toái nhỏ.
Tỷ như dùng lý do anh em lâu ngày không gặp ở nhà Mộ Tử Mặc sống mấy tuần linh tinh.
Được rồi, đây cũng là lời phía sau.
Lâm Tần kỳ thật cũng không có ý muốn đoạt đi lực chú ý của Mộ Tử Mặc, cũng không cố ý đối nghịch cùng Trần Ninh Nhạc.
Trước đó hắn bàng quan, là bởi vì không giúp được gì. Hiện tại gia nhập vào, là vì có thể giúp được, chỉ đơn giản như vậy.
Hắn còn một khoảng thời gian nữa mới phải đi, một đoạn thời gian này có thể giúp Mộ Tử Mặc học tập cũng thực không tồi.
Nói trắng ra, chính là hắn thưởng thức đứa trẻ này, cho nên mới miễn phí dạy học một chút mà thôi.
Lại nói, Lâm Tần cũng chưa từng làm giáo viên, cũng không dạy qua người khác. Như vậy đột nhiên làm một giáo viên, học sinh còn thực nghe lời thực nỗ lực, Lâm Tần coi như là hưởng thụ được cảm giác được làm thầy.
Lâm Tần chưa từng nghĩ tới, chỉ một việc nhỏ như vậy, cư nhiên khiến đứa nhỏ keo kiệt Trần Ninh Nhạc sinh ra “Bóng ma tâm lý” nghiêm trọng, dẫn đến Trần Ninh Nhạc đối với hắn càng thêm không thuận mắt.
Lâm Tần quả thực là nằm không cũng trúng đạn.
# Người thường vô pháp lý giải sinh vật thần kỳ có tên là ‘huynh khống #
Lâm Tần làm giáo viên thực thoải mái, Mộ Tử Mặc có thể mỗi ngày cùng nam thần ở chung cũng thực thoải mái, Trần Ninh Nhạc ở sau lưng vẽ xoắn ốc nguyền rủa,… khụ khụ, cũng nguyền rủa thực thoải mái.
Ellen cùng biên kịch Vương thật ra có chút nóng nảy, bởi vì “Thiên thư” đối với hai người họ đều là ác mộng.
Ân, quên nói, biên kịch Vương tuy rằng năng lực biên kịch không tồi, nhưng thời trẻ hắn là một học tra….
Cho nên sau khi hai người nghe ba người trẻ tuổi (Ellen: Ta không già…) thảo luận học tập khí thế ngất trời, chính mình một chữ đều nghe không hiểu, liền phát hiện ra người còn lại là đồng chí.
Ellen tỏ vẻ, chính mình cũng là học bá, nhưng đối với chính trị, lịch sử, ngữ văn Hoa quốc hắn nghe không hiểu.
…..
Còn may, Lâm Tần là người có công việc, hắn cuối cùng vẫn phải rời đi.
Mộ Tử Mặc cầm ảnh chụp có chữ ký mà Lâm Tần đưa cho, cùng với số điện thoại tư nhân, địa chỉ hòm thư, số liên hệ QQ, có chút mất mát.
Mà Trần Ninh Nhạc lại mang tâm tình vô cùng tốt, cao hứng ở dưới lầu chạy vài vòng.
…. Mộ Tử Mặc tưởng rằng đứa nhỏ này đột nhiên hiểu chuyện, muốn rèn luyện thân thể đâu.