Edit: Hạ Hà Truy Nguyệt
Nơi Mộ Tử Mặc tiến hành khang phục là một hòn đảo ở Sicily, ở trên một vách núi ven biển.
Tuy rằng kiếp trước Mộ Tử Mặc đã xuất ngoại nhiều lần, nhưng cậu chưa từng đến nơi an tĩnh như thế này để ngắm phong cảnh.
Dù có rất ít từ ngữ để miêu tả khung cảnh trước mắt nhưng chỉ cần đứng ở nơi này, xa xa ngắm nhìn biển rộng trời xanh vô tận, liền có thể khiến nhân tâm trở nên nhẹ nhõm, mọi phiền não đều biến mất.
Nơi này bởi vì không có bờ cát, cho nên không có khách du lịch lui tới, trên biển cũng chỉ có một số du thuyền đi ngang qua, nơi này còn là bệnh viện tư nhân, hoàn cảnh hết sức u tĩnh.
Nhưng là, nơi này có tiếng chim hót thanh thúy, cùng với thanh âm sóng biển, chạng vạng mỗi ngày, bệnh viện sẽ phát một bản nhạc du dương, cho nên cũng không khiến người ta cảm thấy nhàm chán.
Bệnh viện có đầy đủ phương tiện y tế, tự nhiên bệnh nhân và bác sĩ cũng không ít – đương nhiên cũng không có nhiều người đến mức khiến người ta phiền chán, cho nên ở nơi này cũng không khiến người ta cảm giác bị cách ly xã hội.
Từ bệnh viện lái xe đến thành trấn náo nhiệt nhất nơi này cũng chỉ mất khoảng một giờ, mà điều kiện vật chất bệnh viện rất tốt, cho nên sinh hoạt cũng rất thoải mái.
Tiền Mẫn Nghi lựa chọn nơi này, thật sự là rất dụng tâm.
Thời điểm vừa đặt chân tới nơi này, Mộ Tử Mặc liền nhận ra được vô số thành ý cùng quan tâm của dì Tiền.
Càng đừng nói đến chuyên gia phụ trách chữa trị phục hồi cho cậu, cậu vẫn là có nhận thức – kiếp trước thời điểm cậu có tiền, cậu cũng đã từng tìm đến chuyên gia chữa trị chân cho chính mình, chỉ là khi đó chân của cậu đã không có khả năng hồi phục như lúc ban đầu.
Ân, khi đó vị bác sĩ trước mặt này đã là một ông chú với cái trán ‘địa trung hải’.
Mộ Tử Mặc nhìn siêu cấp đại soái ca tóc đỏ mắt xanh trước mắt, âm thầm tiếc nuối.
Chậc chậc, thời gian quả nhiên là dao gϊếŧ heo, đặc biệt là đối với người nước ngoài, tốc độ lão hóa thật sự quá nhanh. Chỉ trải qua 10 năm thời gian, liền đem một vị soái ca có thể tiến vào giới giải trí biến thành một ông chú đầu hói bụng bia.
So sánh với chính mình, tuy rằng tướng mạo của cậu chỉ có thể tính là trung đẳng, nhưng mười năm sau so với hiện tại chính mình vẫn không khác biệt lắm.
Vừa tưởng tượng như vậy, Mộ Tử Mặc nhìn soái ca trước mắt lập tức không còn ghen ghét, nụ cười cũng chân thành hơn rất nhiều – xét thấy anh chàng này mười năm sau sẽ trở thành một ông chú đầu hói bụng bia, đẹp trai hơn nữa cũng không thành vấn đề.
Bác sĩ tên Ellen Hank, thường gọi là bác sĩ Hank. Hắn nhìn nụ cười chân thành của Mộ Tử Mặc, đối với tiểu hài tử này có ấn tượng không tồi – Người Hoa Hạ từ tướng mạo đến dáng người đều nhỏ hơn so với người phương tây.
Đương nhiên nếu hắn có thuật đọc tâm, phỏng chứng hắn đã hận không thể đánh Mộ Tử Mặc một quyền.
“Cậu chính là cháu trai của Tiền phu nhân đi? Không cần lo lắng, chỉ cần tuân thủ kế hoạch huấn luyện của tôi, chân cậu sẽ không có vấn đề.” Ngữ điệu khi nói tiếng Trung của Ellen có chút kỳ quái, nhưng so với những người nước ngoài khác, tiếng Trung này cũng được tính là không tồi.
Ít nhất Mộ Tử Mặc nghe hiểu.
“Chỉ là cậu phải nỗ lực rất nhiều, nhất định không thể sợ khổ sợ đau.” Ellen vỗ bả vai Mộ Tử Mặc.
Mộ Tử Mặc vội nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần cảm ơn, đều là việc tôi nên làm.” Ellen gật gật đầu, “Tôi mang cậu về phòng của cậu…”
“Anh, em sẽ ở cách vách phòng anh! Có việc gì liền gọi em!” Trần Ninh Nhạc ân cần giúp Mộ Tử Mặc đẩy xe lăn.
“Em đi nghỉ ngơi đi, không phải bị lệch múi giờ sao?” Dọc đường đi, Mộ Tử Mặc đối với Trần Ninh Nhạc ân cần đã tập thành thói quen, thấy cậu nhóc vẫn muốn đoạt công việc của hộ sĩ, cũng không thể không nhắc nhở, “Anh còn chờ em giúp em học bù. Tiến độ học tập của trường anh nhất định không theo kịp với trường học ở Bắc Kinh.”
“Không thành vấn đề, cứ giao cho em! Em đã cầm huy chương vàng giải vật lý quốc tế.” Trần Ninh Nhạc kiêu ngạo nói.
Mộ Tử Mặc trầm mặt chốc lát, ngọa tào, gia hỏa này cư nhiên là một học bá, rất không vui.
“Anh về sau cũng chọn khoa tự nhiên đi! Như vậy chúng ta có thể học cùng một ban.” Trần Ninh Nhạc đề nghị.
Mộ Tử Mặc lại trầm mặc chốc lát, cậu nghĩ đến vật lý thật giống như xem thiên thư, công thức hóa học sinh học thật giống như vẽ bùa đuổi quỷ… Lão thiên a, cậu thật sự không thể học những thứ này.
Bất quá… có lẽ có thể thử xem? Trong tiểu thuyết không phải thường viết, cái gì xuyên qua trọng sinh, lập tức liền biến thành học bá không phải sao? Nói không chừng nếu cậu nghiêm túc học tập, cũng có thể trở thành trạng nguyên?
“Thành tích các môn khoa học tự nhiên của anh không tốt lắm… chỉ có thể tận lực thôi.” Mộ Tử Mặc uyển chuyển nói.
Tốt xấu gì hiện tại chính mình là anh trai mà Trần Ninh Nhạc kính ngưỡng, nếu không cần thận lộ ra việc chính mình là học tra, chẳng phải rất mất mặt hay sao?
Nói nữa, không phải cậu còn có hệ thống sao? Mỗi ngày cậu có 8 tiếng ngủ sâu, nếu tiến vào không gian sẽ thành 16 tiếng đồng hồ. Liền tính ở trong không gian hệ thống dành 10 tiếng để huấn luyện khang phục, như vậy cậu vẫn có 6 tiếng đồng hồ để học tập.
Tri thức sơ trung cũng không phải rất khó, cho nên… khụ khụ, nói không chừng chính mình có thể lấy giải quốc tế gì đó thì sao…
Mộ Tử Mặc trong lòng tự mình YY*
*YY: ảo tưởng, tự sướиɠ.
“Anh nhất định có thể.” Trần Ninh Nhạc mù quáng tín nhiệm.
Mộ Tử Mặc tỏ vẻ áp lực của mình rất lớn….
Ellen ở bên cạnh nghe, cười mà không nói.
Quan hệ giữa hắn và Tiền Mẫn Nghi không tệ lắm, tự nhiên cũng biết quan hệ chân chính của Mộ Tử Mặc và Trần Ninh Nhạc.
Hai đứa trẻ này mới chỉ ở chung với nhau trên máy bay mười mấy giờ, cư nhiên có thể có quan hệ tốt như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Ai, thật sự là hài tử đơn thuần. Nhìn vào khiến người thật hâm mộ.
Đây là thanh xuân.
Ông cụ non Ellen nghĩ, đưa tay loát loát tóc trên trán. (bảo sao sau này hói)
-
Trước kia vì lệch múi giờ Mộ Tử Mặc đều rất mệt mỏi, thường xuyên mất ngủ. Bất quá hiện tại có hệ thống, cậu chỉ cần dính vào gối đầu, khởi động hệ thống liền có thể tiến vào giấc ngủ sâu.
#Mẹ không bao giờ cần lo lắng vì con mất ngủ# gì đó nhất định là một chủ đề hay.
Hệ thống thực nhân tính hóa thực săn sóc, vì để ký chủ dễ thích ứng, trước khi để ký chủ tiến vào giấc ngủ sâu, nó còn dành một khoảng thời gian làm điều tiết. Mà trong giấc ngủ sâu, nếu bên ngoài có việc gì xảy ra, Mộ Tử Mặc cũng có thể lập tức tỉnh dậy.
Thật sự quá tri kỷ, nhất định phải đánh giá 5 sao.
Một Tử Mặc đặt giả thiết chính mình tiến vào giấc ngủ như khi còn nhỏ. Cậu ước tính thời gian, lấy thời gian chênh lệch làm chuẩn, ước chừng nghỉ ngơi 9 tiếng thì thân thể sẽ không còn mệt mỏi nữa.
Vì thế cậu đặt thời gian ngủ sâu là 8 tiếng.
Thời điểm ở trong nước, Mộ Tử Mặc đã lợi dụng hệ thống để tiến hành huấn luyện khang phục. Chỉ là khi đó miệng vết thương còn chưa khôi phục tốt, cho nên cậu chỉ có thể tập trở mình hoặc dùng giá đỡ giường để nâng hông một chút, tránh cho các cơ bị teo hoặc hoại tử. Cũng vì cố gắng tập luyện khang phục, cho nên cậu chỉ có thể ngủ một hai tiếng đồng hồ, muốn bảo trì trạng thái ngủ đủ giấc cũng không dễ dàng.
Cho dù như vậy, việc huấn luyện khang phục cũng đặc biệt nhàm chán, có chút khô khan, muốn kiên trì đi xuống, thật sự rất khó.
Hiện tại hai chân cậu đã được thả xuống, chỉ cần bó thạch cao, cũng có thể tự mình xoay người, cho nên cũng không cần hộ sĩ mỗi một hai giờ đến hỗ trợ cậu lật người, giấc ngủ cũng ngon hơn.
Phải biết rằng, đứt quãng ngủ so với không ngủ còn mệt mỏi hơn. Nếu không phải có hệ thống hỗ trợ tiến vào giấc ngủ sâu, phỏng chừng sau khi phẫu thuật, Mộ Tử Mặc không chết vì đau mà sẽ chết vì bị lăn lộn mà mất ngủ.
Hiện tại có thể nghỉ ngơi thật tốt, tình huống thân thể của Mộ Tử Mặc so với kiếp trước đã tốt hơn rất nhiều.
Sau khi tiến vào không gian hệ thống, Mộ Tử Mặc bắt đầu huấn luyện khang phục với chỉ đạo viên trong hệ thống – Bởi vì chưa mở toàn bộ quyền hạn, cho nên chỉ đạo viên trong hệ thống là một người que diêm, làm mỗi lần Mộ Tử Mặc tiến vào không gian hệ thống đều cười rất lâu.
Thương tích của Mộ Tử Mặc không nặng không nhẹ, chỉ là gãy nát xương đùi và cẳng chân, phần khớp xương đầu gối không gặp vấn đề lớn, điều này cũng khiến khả năng bình phục của cậu cao hơn một chút.
Nằm trên giường đặc chế, Mộ Tử Mặc thong thả nhấc chân 40 lần, sau đó gập chân 40 lần, cuối cùng là khép mở chân 40 lần.
Bởi vì thân thể chân thực của Mộ Tử Mặc sẽ liên kết trực tiếp với thân thể trong không gian, cho nên các động tác vận động này vô cùng khó khăn.
Thời điểm vừa cử động, đau đớn từ cẳng chân truyền tới khiến Mộ Tử Mặc đổ mồ hôi lạnh khắp sống lưng.
Cũng may không gian trong hệ thống rất cấp lực, không cần thay quần áo, hệ thống sẽ tự động giúp Mộ Tử Mặc làm sạch thân thể, để tránh việc khi cậu từ hệ thống tỉnh lại, quần áo bị mồ hôi thấm ướt, khiến cậu bị cảm.
Mộ Tử Mặc tự nhiên không có khả năng hoàn thành tất cả động tác trong một lần. Mỗi một động tác, cậu ít nhất cũng phải cố gắng bốn năm lần mới có thể thực hiện xong, sau đó lại nghỉ ngơi 5 – 6 phút mới cố gắng tiếp tục vận động.
Sau khi làm xong một động tác, Mộ Tử Mặc kiểm tra, phát hiện đã trôi qua gần hai tiếng đồng hồ.
Người que diêm vội vàng giúp Mộ Tử Mặc mát xa xoa bóp, còn lột quần áo của Mộ Tử Mặc, dùng khăn lông giúp cậu lau mồ hôi, sau đó lại dùng khăn lạnh đắp lên miệng vết thương, để tránh miệng vết thương sưng lên.
Đắp khăn lạnh nửa tiếng đồng hồ, Mộ Tử Mặc lại bắt đầu tiến hành động tác tiếp theo. Cậu đem thân thể nằm thẳng, duỗi thẳng đầu gối chậm chạp cử động lên xuống.
“1…2…3…4…5…” Mộ Tử Mặc sử dụng cơ đùi để di chuyển, đếm đến năm, sau đó lại thả lỏng cơ bắp.
Động tác này yêu cầu thực hiện 200 lần, sau khi thực hiện xong, Mộ Tử Mặc ấn mông xuống, bắt đầu vận động cơ mông.
Động tác này yêu cầu thực hiện 500 lần.
Hiển nhiên mỗi lần cử động, lần sau so với lần trước càng đau. Mộ Tử Mặc tựa hồ có thể nghe được tiếng xương đùi vỡ vụn lần nữa.
Mặc kệ cậu đau đớn hay không, thanh âm máy móc của người que diêm vẫn không ngừng nhắc nhở, siết cơ, ép xuống, lại ép xuống, cậu nhất định phải dùng lực thật chuẩn xác, sau đó mới có thể cho cậu thả lỏng. Cho nên cho dù có ảo giác xương cốt vỡ vụn thêm lần nữa, cậu vẫn rất yên tâm tập luyện theo chỉ huy của hệ thống.
Hệ thống chắc chắn sẽ không mắc lỗi.
Mộ Tử Mặc càng cử động càng chậm, trên cơ bản phải tốn gấp 10 lần thời gian mới có thể hoàn thành.
Thực hiện hai động tác này xong, đã trôi qua 4 giờ đồng hồ.
Dư lại hai giờ đồng hồ, Mộ Tử Mặc dùng nửa tiếng để hoạt động bàn chân, cổ chân và ngón chân. Từ trên giường ngồi dậy, đem bàn chân hoạt động, cổ chân cùng ngón chân cũng chậm rãi cứ động.
Nửa tiếng còn lại thực hiện ngồi lên và nằm xuống.
Tám giờ đồng hồ liền trôi qua.
Mỗi ngày 8 tiếng như vậy, cậu đã kiên trì được một tuần.
Sau khi ngủ dậy, cậu vẫn tiếp tục tập luyện theo hướng dẫn của bác sĩ, đồng dạng cũng dành ra 8 tiếng.