Kế Hoạch Nam Thần [Hệ Thống]

Chương 6

Edit: Hạ Hà Truy Nguyệt

Mộ Tử Mặc nhìn ly nước trái cây trước mặt, cùng với đôi mắt long lanh lấy lòng kia, thật sâu thở dài.

“Xin lỗi, uống nhiều nước không tiện.” Mộ Tử Mặc ánh mắt ý bảo nhìn hai chân bị bó thạch cao, ý tứ chính là không tiện hoạt động.

Đôi mắt giống như tiểu cẩu trong nháy mắt ảm đạm xuống: “Xin, xin lỗi! Anh muốn ăn gì sao?”

Mộ Tử Mặc giống như thấy được ảo thuật, nháy mắt trước mặt xuất hiện gói bánh quy đã mở, cùng với cặp mắt giống như tiểu cẩu nhấp nháy lên, lại thở dài.

“Cảm ơn… Ân, ăn rất ngon.” Mộ Tử Mặc kỳ thật không muốn ăn, nhưng bị nhìn như vậy, cậu từ chối cũng không được tốt. Còn may, hương vị bánh quy này xác thật không tồi.

Người nọ rốt cuộc vui vẻ cười: “Còn cần cái gì sao? Em giúp anh đi lấy!”

Mộ Tử Mặc liếc mắt nhìn tỷ tỷ hộ sĩ ở bên cạnh, lại liếc mắt nhìn nam hài trước mặt. Uy uy, không cần quá ân cần như vậy! Chung quanh không phải có người chuyên nghiệp sao? Nhóc đang ân cần cái gì! Hơn nữa không có việc gì mà thằng nhóc này vẫn không ngừng lấy lòng, thực dễ dàng làm người ta cảm thấy kẻ này có rắp tâm bất lương! Thật giống bản thân cậu là biếи ŧɦái đại thúc đang lừa gạt tiểu loli!

Mộ Tử Mặc không tránh khỏi tâm mệt.

Đời trước, khi đối mặt với đứa nhóc này, cậu thật không thể hiểu được, đột nhiên có người ân cần lấy lòng, cậu lập tức não bổ ra vô số âm mưu, sau đó đem đứa nhóc này trở thành loại người không có ý tốt. Hơn nữa cậu ta luôn lộ ra biểu tình vô cùng đáng thương, một bộ dáng như bị khi dễ, cậu liền đặt cho cậu ta danh hiệu bạch liên hoa bản nam.

Tuy rằng sau đó biết được người này là thật lòng muốn có quan hệ tốt với chính mình, nhưng việc thể hiện hảo cảm bằng cách lấy lòng như vậy thật khiến người ta hoài nghi! Thật sự siêu đáng nghi!

Tiền phu nhân đã nuôi dạy một đứa nhóc có tính cách kì quái như vậy thế nào… Hảo đi, dì Tiền có đôi khi cũng đặc biệt kỳ quái….

Nhưng rõ ràng con trai Trần Ninh Nhạc của bà càng kỳ quái…

Không không không, kỳ quái nhất chính là Tiền phu nhân, vì cái gì bà muốn đem con trai của mình đến làm bạn với chính mình! Nếu không phải cậu đã trọng sinh một đời, hiểu rõ hai người này đối với mình không có ý xấu, khẳng định sẽ cho rằng hai người này đang có rắp tâm bất lương!

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Huống chi sự ân cần này có chút quá mức….

Mộ Tử Mặc thở dài lần thứ N ở trong lòng.

Trần Ninh Nhạc ơi Trần Ninh Nhạc, nhóc tốt xấu gì cũng là phiên bản kết hợp giữa phú nhị đại và quan nhị đại. Khi ra ngoài nhóc cũng được tôn xưng là Trần thiếu, liền tính nhóc không đi theo con đường cuồng bá khốc huyễn, cho dù muốn đánh bài ngoan ngoãn, nhóc cũng không cần buông xuống mặt mũi để lấy lòng người khác như vậy!

Thật sự siêu khả nghi! Siêu siêu khả nghi!

Cho nên cũng không trách được chính mình kiếp trước hiểu lầm nhóc con này… Mộ Tử Mặc lại lần nữa vì kiếp trước của mình biện bạch.

“Cái kia… Em tên Trần Ninh Nhạc.” Sau khi ân cần dâng đến n thứ đồ vật, hỏi n lần thời tiết đẹp hay không, chân đau không, cần chăn không linh tinh. Trần Ninh Nhạc cuối cùng cũng tập trung vào mục đích chính, lấy được dũng khí giới thiệu chính mình.

Mộ Tử Mặc cảm thấy thật mệt mỏi. Việc tự giới thiệu không phải nên đặt trước hành vi xum xoe lấy lòng sao? Nhóc như vậy siêu khả nghi… siêu siêu khả nghi!

“Khả nghi” hai từ này sắp trở thành câu thần chú của Mộ Tử Mặc, cậu thật sự rất mệt tâm.

“Anh tên Mộ Tử Mặc… Nhóc là Tiền… Con trai dì Tiền phải không?” Mộ Tử Mặc kiếp trước vẫn luôn gọi dì Tiền là Tiền phu nhân, đời này đổi giọng gọi dì Tiền, nhưng đã quen gọi như vậy nhiều năm, thật sự không thể sửa lại trong chốc lát.

“Đúng vậy.” Trần Ninh Nhạc thấy Mộ Tử Mặc ăn bánh quy khát nước, đang quay đầu muốn tìm nước, vội vàng ân cần đem nước trái cây đẩy đến lần nữa.

Mộ Tử Mặc một bên uống nước trái cây, một bên khổ sở nghĩ, cho nên cậu không muốn ăn loại đồ ăn này. Ăn xong sẽ khát nước, khát nước sẽ uống nước, uống nước liền phải vào WC, vào WC liền cần các tỷ tỷ hộ sĩ hỗ trợ giải quyết vấn đề sinh lý.

Tuy nói kiếp trước cậu đối với nữ nhân có điểm bóng ma, nhưng cậu vẫn là một người đàn ông bình thường, bị một tỷ tỷ có giá trị nhan sắc đạt tiêu chuẩn chăm chú nhìn mình đi WC, cậu muốn đi tiểu cũng rất khó ra….

Cầu nam hộ sĩ…. Cầu nam hộ sĩ…. Mộ Tử Mặc trong lòng ai thán.

“Ừm… Em có thể gọi anh là anh trai không?” Trần Ninh Nhạc thật cẩn thận nói.

“Phốc…” Mộ Tử Mặc phun nước trái cây từ trong miệng ra: “Khụ khụ khụ khụ…”

“Không, không có việc gì đi?” Trần Ninh Nhạc luống cuống tay chân giúp Mộ Tử Mặc lau nước trái cây.

“Không có việc gì… khụ khụ… Không có việc gì. Anh có thể tự mình lau.” Mộ Tử Mặc vỗ ngực, má nó, thiếu chút nữa sặc chết cậu! Thằng nhóc chết tiệt này đang làm gì!

“Xin, xin lỗi.” Trần Ninh Nhạc thấy Mộ Tử Mặc bày ra dáng vẻ như đang thấy quỷ, biết là do chính mình đường đột. Nếu trên đầu cậu ta có một đôi lỗ tai chó, hiện tại phỏng chừng chúng đã gục xuống, “Thực xin lỗi, là do em quá đường đột…. Em chỉ là nghe mẹ nói về sau mình sẽ có anh trai, có chút kích động.”

Nhóc kích động cái quỷ gì! Người bình thường nghe nói mình đột nhiên mọc ra một anh trai, đều không phải là thập phần bài xích sao! Đặc biệt nếu là con một, vẫn là con một trong gia đình có tiền, vẫn là cùng cha khác mẹ anh trai, không phải đều đặc biệt kiêng kị sao?

Cái gì huynh đệ cùng cha khác mẹ trong hào môn, vô luận là cái gì vợ trước hay mẹ kế sinh ra vẫn là chính thê cùng tình nhân sinh, đều là tiêu chuẩn để mở ra trạch đấu trong tiểu thuyết, không phải sao?

Nhóc kích động cái con khỉ a! Nhóc chờ mong cái con khỉ! Thật sư siêu siêu đáng nghi! Nhóc cảm thấy người bình thường sẽ tin sao?

Hiển nhiên Mộ Tử Mặc ở kiếp trước không tin, còn đối với kỹ thuật diễn khoa trương của đứa nhóc này khịt mũi coi thường. Nhưng sau này, sau khi đứa nhóc này lớn lên trở thành tổng tài bá đạo, vẫn như cũ đối với cậu khi đó đã ngã vào vũng bùn vươn tay hỗ trợ, sau đó biểu tình phức tạp mà nói ra lời này, Mộ Tử Mặc liền biết, người này là thiệt tình muốn cậu làm ca ca….

Nhưng là người bình thường như thế nào sẽ tưởng nhiều như vậy? Sẽ làm như thế này sao! Bởi về trọng sinh trở về nên khi lần nữa nhìn thấy đôi mẹ con này Mộ Tử Mặc thật sự thay họ mệt tâm, không tự chủ được luôn phun tào.

“Không có gì…. Không cần xin lỗi.” Mộ Tử Mặc thật vất vả lấy lại khẩu khí, trấn an nói: “Anh chỉ là quá kinh ngạc… Ý của anh là… Em không chán ghét anh sao?”

“Vì sao lại chán ghét?” Hai lỗ tai trên đầu Trần Ninh Nhạc dựng thẳng, còn vỗ hai cái, đôi mắt thập phần chờ mong trừng to nhìn Mộ Tử Mặc: “Em vẫn luôn muốn có anh trai, mẹ nói nếu dì Nhạc còn sống, em nhất định sẽ có anh trai.”

Không, nếu mẹ anh đi theo Trần Phi Nhiên về Bắc Kinh, liền sẽ không có em, cho nên em tuyệt đối không thể có anh em…

Cho nên quả nhiên vẫn là do Tiền phu nhân giáo dục có vấn đề đi…. Ngài rốt cuộc đã tiêm nhiễm gì vào đầu nhỏ của con trai ngài? Mấu chốt nhất chính là, con trai ngài cư nhiên đối với tư tưởng của ngài tiếp thu triệt để, không có một chút bài xích….

Điều này có đại biểu đứa nhỏ này đã bị dưỡng hỏng sao?

Nếu Tiền Mẫn Nghi ở đây, nhất định sẽ thực chua xót mà biện bạch cho chính mình.

Phải biết rằng, nam hài trong quá trình trưởng thành, nếu không có trưởng bối nam tính đáng tin dạy dỗ, hoặc là có nam tính trưởng bối làm tấm gương, rất dễ dàng khiến tính cách sai lệch. Tiền Mẫn Nghi một người nuôi dạy con, vì con trai khỏe mạnh trưởng thành, vì muốn cho con trai có hình tượng tốt đẹp để noi theo, thật sự là rầu thúi ruột.

Đặc biệt Trần Ninh Nhạc còn có một lão cha cặn bã. Chỉ cần nghĩ đến việc con trai ngoan của mình trưởng thành có khả năng giống Trần Phi Nhiên, cũng trở thành một tên cặn bã xã hội, Tiền Mẫn Nghi liền lệ rơi đầy mặt.

Tuy ông nội của Trần Ninh Nhạc làm người rất tốt, nhưng Tiền Mẫn Nghi vẫn có tư tâm không muốn để con trai tiếp xúc nhiều với Trần gia. Mà Tiền gia bên này, Tiền Mẫn Nghi đối với cha mẹ luôn chạy loạn du lịch, một bộ không đáng tin cậy cũng không có kỳ vọng nhiều. Các trưởng bối khác của tiền gia trong mắt ngoài tiền thì chính là tiền, một bộ dáng gian thương. Mặc dù bản thân Tiền Mẫn Nghi cũng là một thương nhân, nhưng Tiền Mẫn Nghi không muốn trong đầu con trai lúc nào cũng chỉ có tiền.

Cha mẹ đều hy vọng con cái trở thành người trong lý tưởng của chính mình, Tiền Mẫn Nghi cũng không ngoại lệ.

Sau này, trải qua chọn lựa trong vô số người mà bà nhận thức, Tiền Mẫn Nghi phát hiện chỉ có bạn thân Nhạc Lạc Thần ngày xưa là có tính cách phù hợp nhất với hình tượng tốt trong lòng mình. Tuy rằng Nhạc Lạc Thần là nữ, nhưng nếu Nhạc Lạc Thần có con trai, nhất định tính cách và phẩm hạnh sẽ giống như mẹ mình đi? Mà nếu Nhạc Lạc Thần còn sống, tuổi của cô ấy so với mình lớn hơn, con trai của cô ấy cũng sẽ lớn tuổi hơn so với con trai mình đi? Hai người thân thiết như vậy, hai đứa nhỏ từ khi nằm trong bụng mẹ nhất định đã có thể làm anh em đi?

Cho nên con trai của chính mình cũng sẽ có phẩm hạnh tốt đẹp, có thể học theo tấm gương của anh trai.

Vì thế từ khi Trần Ninh Nhạc vừa mới hiểu chuyện, Tiền Mẫn Nghi đã bắt đầu tiêm nhiễm cho con trai về một anh trai thập toàn thập mỹ. Đứa nhỏ sao, đều là cha mẹ nói gì chính là cái đó, huống chi bạn nhỏ Trần Ninh Nhạc rất kính ngưỡng tín nhiệm mẹ của mình, cho nên đối với vị “anh trai” không tồn tại này luôn khao khát cùng nuối tiếc, thứ tình cảm này hiện hữu suốt thời thơ ấu của cậu nhóc.

Đến thời kỳ trung nhị*, ảo tưởng của Trần Ninh Nhạc càng thêm trầm trọng – nếu mình có một anh trai, mình nhất định có thể cứu vớt thế giới linh tinh….

*Thời kỳ trung nhị ~ thời kỳ nổi loạn tuổi dậy thì.

Khụ khụ, chỉ đùa một chút thôi. Cậu ta đối với con người ở thế giới này vẫn chưa trân trọng đến mức muốn cứu vớt thế giới.

Sau đó, Mộ Tử Mặc xuất hiện, anh trai tới! Mẹ còn nói anh trai ra nước ngoài nhất định sẽ cô đơn, làm cậu ta bồi anh trai một năm! Đến nỗi việc học sao, chuyện nhỏ chuyện nhỏ, mời gia sư đến dạy nha.

Dù sao cậu ta đã nhận được huy chương vàng trong cuộc thi vật lý quốc tế nên cậu đã được trường trung học Thạch Lâm mở cửa sau, tỷ lệ chọi để vào trường này là cao nhất ở Bắc Kinh, cho nên đối với cậu sơ tam(lớp 9) không phải là vấn đề.

Những việc này Mộ Tử Mặc đều không biết.

Nhưng là, ngay cả khi Mộ Tử Mặc đã biết, cậu cũng vô pháp có thể lý giải mạch não của hai mẹ con nhà này.

Bất kể cậu có lý giải được hay không, đối với bộ dáng đáng thương hề hề của Trần Ninh Nhạc, cậu cũng bó tay. Nghĩ đến những việc xảy ra kiếp trước, cậu đối với em trai khác mẹ này đặc biệt áy náy. Lại nói, một đời này dì Tiền đối với cậu rất tốt, đặc biệt là vài lần bà lệ rơi đầy mặt chạy đi, tất thảy đều khiến cậu xúc động rất nhiều.

Còn không phải là mọc ra một đứa em trai sao… Vốn dĩ chính là em trai…. Tuổi của chính mình so với hắn lớn hơn…. Ha… ha ha…

Mộ Tử Mặc thật muốn hỏi một câu, nhóc có biết hay không nếu có một anh trai, đối với tương lai của nhóc sẽ ảnh hưởng rất lớn! Tỷ như quyền thừa kế gì đó!

Tốt thôi, nếu chỉ là một chút tiền trinh hay tài sản của Trần Phi Nhiên đối với mẹ con dì Tiền mà nói, quả nhiên không đáng nhắc tới… nhưng nếu ngay cả lão cha cũng muốn cướp…

Thôi đi, đứa nhỏ này đối với Trần Phi Nhiên cũng không có cái gì gọi là tình phụ tử… Mà Mộ Tử Mặc cũng không có khả năng đoạt quyền thừa kế cùng lão cha của Trần Ninh Nhạc.

Mộ Tử Mặc cũng chỉ là Mộ Tử Mặc mà thôi.

“Gọi anh trai đi…”

“Anh!” Trần Ninh Nhạc nở nụ cười vô cùng tươi đẹp, lóe mù mắt chó Mộ Tử Mặc.