Edit + Beta: Hạ
Trên giường bệnh màu trắng, một thiếu niên đang nhắm nghiền hai mắt, mày cau chặt, bàn tay nắm lấy chăn bởi vì quá dùng sức, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, rõ ràng là đang bị bóng đè.
Ở trong mộng của Mộ Tử Mặc, đủ loại cảnh tượng hỗn loạn không ngừng hiện lên.
Ngoài ý muốn tử vong sau đó bất ngờ xuyên qua, đối mặt với thế giới xa lạ mà sợ hãi, biết được hai chân có khả năng bị tàn phế mà tuyệt vọng, lần đầu tiên kịch bản được công nhận mà mừng thầm, lần đầu tiên bị phản bội mà phẫn nộ,... Thành công, thất bại, vui mừng, bi thương; Hắn đi lêи đỉиɦ cao mà kiếp trước chưa từng đạt được, cũng ngã vào vực sâu mà trước kia chưa bao giờ nghĩ tới. Thời điểm bằng hữu mà hắn luôn coi là huynh đệ chân thành, bạn gái nhu tình như nước lần lượt rời bỏ hắn, mà đệ đệ cùng cha khác mẹ hắn vẫn luôn coi là kẻ tiểu nhân và "túc địch" đối thủ hắn luôn ghen ghét lại vươn tay trợ giúp hắn, cho dù chỉ là đồng tình.
Đến cuối cùng, trong mộng cảnh của Mộ Tử Mặc chỉ còn lại hai âm thanh không ngừng vọng lại.
...
"Lúc trước, tôi thật sự hi vọng có thể làm bạn với cậu."
"Cậu đã lãng phí thiên phú của mình."
...
Hai âm thanh này quanh quẩn lặp lại khiến mộng cảnh bị phá vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Theo mộng cảnh dần rách nát, không gian xung quanh không ngừng biến đổi, trong mộng cảnh cũng bị thay thế bởi một âm thanh già nua:
"Sao cậu biết cậu không phải là chính cậu."
"Lục đạo luân hồi, kiếp trước ta có thể là người, là thú, là cá, là chim, là trùng, là hoa, là cỏ, đời luân hồi nào mới là ta?"
"Ta là chính ta, chỉ như vậy mà thôi."
...
Mộ Tử Mặc choàng tỉnh lại, hơi thở không nén được thô nặng, ngực kịch liệt phập phồng. Cậu duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán; Không chỉ có trên trán, sau lưng cậu cũng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Mộ Tử Mặc sờ soạng đem gối dựa lót đến sau lưng rồi ngồi dậy, nhìn hai chân đang bị treo lên của mình mà phát ngốc. Tuy không bật điện nhưng nhờ ánh trăng từ cửa kính chiếu vào, Mộ Tử Mặc có thể thấy rõ ràng hai chân đang bị bó thạch cao của chính mình.
Lại trở về, về đến thời điểm cậu vừa mới xuyên qua không lâu.
Trên thực tế hiện tại Mộ Tử Mặc cũng không xác định được chính mình là xuyên qua, hay là lần tai nạn xe cộ này đã khiến cậu thức tỉnh kí ức kiếp trước.
Cậu nhớ rõ mỗi một chuyện nhỏ kiếp trước gặp phải, cũng nhớ rõ được quá khứ của thân thể này. Hiển nhiên nhân cách đã được hình thành hơn hai mươi năm so với nhân cách được hình thành mười mấy năm vẫn mạnh mẽ hơn nhiều, cho nên sau khi kí ức của hai linh hồn hợp nhất cộng thêm ảnh hưởng do những tiểu thuyết đọc được từ kiếp trước, cậu cho rằng cậu là người xuyên việt, là một cô hồn không thuộc về thế giới này.
"Không biết vì sao mình lại trọng sinh." Đã 7 - 8 ngày kể từ khi Mộ Tử Mặc trọng sinh. Trong thời gian này, hầu như mỗi ngày cậu đều gặp phải ác mộng khiến cả thế xác và tinh thần của cậu đều cảm thấy mệt mỏi.
Tuy rằng kiếp trước nhiều thăng trầm, hiểu lầm rất nhiều người, cũng có rất nhiều kẻ thù nhưng nên báo ân đã báo, có thù cũng đã trả thù xong.
Tất nhiên cũng không thể nói là cuộc đời của cậu đã trở nên trọn vẹn, ngược lại, đời trước tiếc nuối quá nhiều. Đến cuối cùng, vì báo thù, cậu đã vứt bỏ những ước mơ, những hoài bão chân thành nhất của mình để trở thành một tên cặn bã có quyền thế. Ngay cả những người quan tâm cậu cũng nói cậu của trước kia tuy rằng tùy hứng, nhưng cũng không đáng ghét như cậu của hiện tại.
Cũng vì đối với cuộc sống sau khi xuyên qua vô cùng thất vọng, Mộ Tử Mặc mới hoàn toàn không có suy nghĩ muốn sống lại lần nữa, Cho dù đã sống ở thế giới này một thời gian dài, đối với cậu mà nói, thế giới này vẫn vô cùng xa lạ, còn không bằng cho cậu một chén canh Mạnh Bà rồi để cậu chuyển thế mà không phải giữ lại kí ức của cậu rồi cho cậu trở về.
Mộ Tử Mặc thở dài.
Đáng tiếc cậu đã trọng sinh. Cậu cũng không có dũng khí để tự sát. không trâu bắt chó đi cày, rốt cuộc cũng chỉ có thể sống thật tốt. Chỉ là cậu đối với tương lai vô cùng mê mang, không biết nên làm gì cho phải.
Thân thể này, haizz... Không cần nhắc đến cũng được. Một đời này, cậu có một người mẹ nghiêm khắc nhưng rất quan tâm đến cậu, cũng có một người cha vô cùng yêu thương cưng chiều cậu, chỉ tiếc, nửa năm trước đó ba mẹ cậu đã qua đời trong một trận hồng thủy.
Cậu ở trường không có bạn bè, cha mẹ không có họ hàng thân thích, cho nên cậu chỉ có thể dựa vào cha ruột.
Từ những gì cậu đã biết được ở kiếp trước, cha ruột của cậu là một người ích kỷ, một cặn bã trong những kẻ cặn bã, đối với đứa con trai là cậu cũng không có chút tình cảm nào đáng nói.
Mà hiện tại cậu cũng không thể giống như kiếp trước. dùng lý luận "mình là vai chính trong tiểu thuyết, những thống khổ như thế này cũng chỉ là tình tiết để trải đường cho nhân vật chính như mình có động lực thăng cấp, rất nhanh mình sẽ thăng cấp và đạt được đỉnh cao nhân sinh..." tới để thôi miên bản thân, lấy đó làm lý do vì sao bản thân cô độc.
Con người là động vật có tình cảm, mà cậu cũng chỉ là một người bình thường nhất trong những người bình thường, không chịu nổi cô độc.
Nghĩ vậy, Mộ Tử Mặc che mặt than thở: "Trời ơi, kiếp trước tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, hơn hai mươi tuổi vẫn chưa tìm được việc làm, chỉ có thể viết vài bản thảo tiểu thuyết để sống qua ngày, đột nhiên mở ra hình thức sinh tồn mới có độ khó cao như thế này làm sao tôi chịu nổi!"
Mộ Tử Mặc khóc không ra nước mắt.
Kiếp trước có câu nói không sai, người có tài xuyên qua thì vẫn là người tài, mà kẻ vô dụng có xuyên qua bao nhiêu lần đi nữa cũng mãi vô dụng giống nhau, cuộc sống sẽ không bởi vì hoàn cảnh sống thay đổi mà có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Kiếp trước cậu cho rằng chỉ cần dựa vào thiên phú viết tiểu thuyết của mình, cộng thêm có bàn tay vàng của người xuyên không, học theo các nhân vật chính trong tiểu thuyết, tùy tiện đạo văn vài bộ tiểu thuyết hoặc kịch bản phim là có thể nổi tiếng. Chỉ tiếc tất cả đều không thể thành hiện thực.
Kể cả khi cậu mở ra bàn tay vàng, có thể sao chép toàn bộ văn bản đã đọc được ở kiếp trước đi chăng nữa thì kiếp trước cậu đã xem qua bao nhiêu bộ phim nổi tiếng? Không phải biên kịch chuyên nghiệp, một tác giả nghiệp dư như cậu làm thế nào để biến các bộ phim ấy thành kịch bản phim? Viết ra được kịch bản rồi cậu có chắc bộ phim sẽ hay giống như bản gốc không?
Có một kịch bản tốt không có nghĩa sẽ làm ra được một bộ phim hay và ăn khách, ngẫm lại thì trong "tân hồng lâu mộng", Hồng lâu biến thành Thanh Lâu; Hay như "tân thần điêu đại hiệp", nữ thần biến thành tiểu long bao. Cũng ngẫm lại xem vai Đông Phương Bất Bại do Thanh Hà tỷ tỷ thủ vai phong hoa tuyệt đại như thế nào, thế nhưng trải qua cải biên một hồi, vị giáo bất nam bất nữ lại hô biến trở thành Phương cô nương chỉ biết câu tam đáp tứ*. Cho nên kịch bản hay không có nghĩa sẽ làm ra được một bộ phim hay.
*Câu tam đáp tứ: Chỉ người lố lăng, không đàng hoàng, không đứng đắn. Thường dùng để chỉ những người đào hoa thích câu dẫn người khác.
Ban đầu kịch bản mà Mộ Tử Mặc sao chép ra cũng khá thành công, trừ bỏ bởi vì tình tiết mới mẻ độc đáo ra, phần nhiều là vì khi đó dính phải vận cứt chó - đây xem như là vận may mà người xuyên việt nào cũng có.
Chỉ là sau đó, mới lạ đã hết. Kịch bản không còn sự đột phá cộng thêm việc cậu không có kiến thức quay chụp hay không rõ ràng về đầu tư, cuối cùng dẫn đến cậu bị anh em và tình nhân chơi một vố, khiến bản thân lâm vào kiện tụng, phải vào nhà lao đi dạo mấy năm, thật là...
Xứng đáng! Mộ Tử Mặc che mặt, đối với đời trước của chính mình không dám nhìn thẳng. Bất quá một kẻ bình thường như cậu tốt xấu gì cũng có một thời vinh quang, còn bị nam thần coi như đối thủ - tuy rằng sau đó nam thần đối với cậu chỉ còn lại thất vọng và khinh thường, nhưng như vậy xem ra, cuộc đời của cậu cũng không phải rất tệ?
Mộ Tử Mặc đột nhiên cảm thấy tâm thái của mình vẫn còn khá tốt, chẳng lẽ là bởi vì bản thân đã trở lại khi còn trẻ?
"Nếu ta đã biến thành một tiểu nộn thảo chưa đầy mười lăm tuổi, nói không chừng có thể mở ra kịch bản trọng sinh nghịch tập gì đó, cố gắng học tập mỗi ngày hướng về phía trước, biết đâu có thể từ gỗ mục biến thành nam thần đâu?"
[Leng keng... đã xác nhận từ khóa mấu chốt, hệ thống đang khởi động.]
Nếu không phải chân đang bị treo lên, Mộ Tử Mặc đã từ trên giường lăn xuống dưới.
[Đang rà quét số liệu ký chủ... 1% ... 10%.... 20%...90% ... 100%, đang phân tích số liệu... Kết quả phân tích: Số liệu ký chủ thấp, khả năng hoàn thành mục tiêu thấp, 50s sau đóng lại hệ thống, tích trữ năng lượng lựa chọn ký chủ mới.]
[Hệ thống đang đóng cửa.... 10% .... 20%...]
Mộ Tử Mặc lại thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống! Vừa nghe được "hệ thống" hai chữ, cậu lập tức nghĩ tới "bàn tay vàng", còn cho rằng chính mình trọng sinh rốt cuộc có thể ngưu bức một lần! Thế nhưng cái gì gọi là số liệu thấp, một lần nữa lựa chọn lại ký chủ, quá mất mặt!
"Chờ... Chờ đã. Hệ thống đại nhân hệ thống đại đại hệ thống đại thần! Chúng ta không thể thương lượng thêm à? Ít nhất cũng phải cho tôi xem số liệu của chính mình thấp đến trình độ nào chứ!" Mộ Tử Mặc tuy luôn ghét bỏ chính mình, nhưng cậu vẫn còn thấy chỉ số thông minh của mình cao hơn người bình thường một chút, bằng không kiếp trước làm sao có thể trang bức một đoạn thời gian? Hệ thống này thế nhưng còn khinh bỉ cậu như vậy khiến cậu phát hỏa.
[Kiểm tra đo lường ký chủ đang có nhu cầu kết nối... mở ra trí năng giải đáp...]
[Chào ngài, đây là hệ thống JJ bản 3.0, đã tiếp nhận câu hỏi của ngài, hiện tại đang giải đáp.] Một âm thanh máy móc của nam vang lên, Mộ Tử Mặc cảm thấy có chút quen tai, có lẽ là ảo giác đi.
[Số liệu cơ bản củ ký chủ như sau, thân thiện nhắc nhở, căn cứ cơ sở dữ liệu mới nhất, hệ thống sử dụng hạn mức cao nhất của số liệu là 10 điểm, bình quân giá trị là 5 điểm, giá trị này đại biểu phạm vi tố chất kí chủ, không dại biểu trị số cụ thể:
Thể năng: 2 (hai chân gãy xương.
Dung mạo: 6 (Miễn cưỡng thuận mắt)
Chỉ số thông minh: 5 (Trung quy trung củ)
EQ: 4 (Kiến thức thiển cận)
Nghị lực: 4 (Nuông chiều từ bé)
[Hệ thống ưu tiên ký chủ là nữ tính, nếu kí chủ là nữ sẽ có các công năng bổ trợ đi kèm, khó
khăn thấp hơn; Nếu kí chủ là nam tính sẽ thay đổi thành hệ thống học tập, đốc thúc ký chủ thành nam thần từ trong ra ngoài, khó khăn rất cao. Xét thấy độ khó nhiệm vụ quá cao, có khả năng không thể hoàn thành, cho nên hệ thống quyết định tìm một kí chủ là nữ tính. Đã trả lời xong câu hỏi.]
Mộ Tử Mặc sắp hộc máu, lần đầu tiên nghe nói hệ thống còn phân biệt nam nữ, hơn nữa JJ là cái quỷ gì, không phải là thứ tượng trưng cho cái kia...
Khụ khụ, suy nghĩ này có chút đáng khinh.
Bất quá nhìn các số liệu và lời bình không mấy đáng tin trước mặt, cậu khẳng định hệ thống này chỉ rà quét kí ức mà thân thể này đã trải qua, những kí ức trải qua ở kiếp trước của cậu khẳng định không bị rà quét tới... Nói không chừng chuyện cậu xuyên qua cũng chưa được rà quét ra.
Hệ thống nhắc tới "chân chính nam thần" khiến Mộ Tử Mặc có chút động tâm. Chẳng phải cậu luôn cảm thấy tiếc nuối và muốn làm lại lần nữa sau, bớt đi một ít đường vòng, nếu có hệ thống giúp đỡ, cậu sẽ không cần phải đi đường vòng, cũng tránh trở thành một tên cặn bã như ở kiếp trước.
Nếu có thể trở thành nam thần, cha mẹ dưới chính suối cũng có thể nhắm mắt, nói không chừng cậu còn có thể cùng "túc địch" kiếp trước trở thành bạn bè tốt đâu.
Nói trắng ra, kiếp trước Mộ Tử Mặc làm thương nhân đê tiện vô sỉ lâu rồi, vừa nghe đến hệ thống liền nghĩ ngay đến bàn tay vàng, thoạt nghe còn rất lợi hại cái loại này, cậu không nỡ từ bỏ. Đến nỗi rủi ro, đương nhiên sẽ có. Đầu tiên thông tin hai bên không bình đẳng, cậu không biết gì về hệ thống này, đây là rủi ro lớn nhất. Nhưng một đời này của cậu không phải là bạch nhặt được sao, đánh cuộc một lần thì sao? DÙ sao đối với tương lai cậu cũng không có mục tiêu cụ thể nào.
Lại nói nữa, hệ thống này giống như có hệ thống giao tiếp, như vậy có nghĩa là cậu vẫn còn cơ hội để thương lượng.