Xin Lỗi, Tôi Khiến Anh Mang Thai

Chương 10.1: Đi ngang qua

【46】

Xẹt xẹt xẹt.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

“Làm sao vậy?”

Huệ nho nhỏ ngồi ở trên cánh tay tôi, cùng tôi ngẩng đầu nhìn phía hư không.

“Megumi-chan, con có nghe thấy thanh âm gì không?”

Gần đây, loại thanh âm xẹt xẹt như TV cũ vang lên này xuất hiện bên tai tôi càng ngày càng thường xuyên.

Tóc không phục lại nhếch lên, đứa trẻ năm tuổi lắc lắc đầu, tỏ vẻ con không nghe thấy cái gì.

“...... Vậy sao.”

Chủ của Niệm "di chuyển" nói, cho dù tới nơi nào thì sau đó đều sẽ trở về, chính hắn còn từng ở thế giới khác sinh sống mười năm. Mà mặc kệ ở chỗ đó sống bao lâu, thời gian ở thế giới nguyên bản cũng chỉ trôi qua một cái chớp mắt.

Một bàn tay ôm trẻ con, một tay xách theo đồ ăn từ siêu thị mua tới. Tôi nhìn ánh mắt nghi hoặc của Huệ, xoay đầu sang chỗ khác che giấu: “Hôm nay cha mễ nói sẽ tổ chức sinh nhật nha.”

Trong ánh mắt đứa trẻ đột nhiên loé lên ánh sáng.

【47】

Về đến nhà, giao tài liệu cho Toji, tôi ôm nhóc con dựa vào trên sô pha, bắt đầu xem TV.

Lần trước Huệ đã từng kháng nghị, nó không cần tôi ôm, có thể chính nó đi.

Nhưng câu trả lời của tôi là mạnh mẽ bế lên nhóc con đang định chạy trốn, đáng thương nói: “ A ba không biết khi nào phải rời đi, cơ hội ôm Megumi-chan ôm một lần ít một lần.”

Nghe câu nói như thế, nhóc con nghi ngờ giãy giụa hai cái, cuối cùng vẫn không phản kháng, ngoan ngoãn để tôi bế.

Toji thấy tôi luôn ôm Megumi, khuôn mặt rất khinh thường: “Hắn không có chân sao.”

“Haiz ——”

Kẹp thịt bò bọc trứng sống, tôi lại thở dài một cái nữa.

Mất ngày gần đây, số lần thở dài của tôi bắt đầu tăng lên.

Tôi biết, âm thanh xẹt xẹt kia là tín hiệu nhắc nhở tôi sắp phải trở về, mà chỉ có tôi nghe thấy.

Tôi chỉ nhai vài cái, rồi trực tiếp nuốt xuống thịt bò bông tuyết mà đã nhắc đi nhắc lại rất lâu, căn bản không nếm ra hương vị gì.

“Haiz ——”

Che lại miệng v·ết th·ương đang đổ máu bên hông, tôi dùng chân khảy khảy th·i th·ể chú linh đang bị biến thành tro, xác nhận đối phương ch·ết hoàn toàn xong, lại dùng một cái tay sạch sẽ khác phát tin nhắn cho Kong Shiu, nói cho hắn nhiệm vụ hoàn thành, mau chuyển tiền lại đây.

Sau khi biết chính mình phải đi, tôi liều mạng tiếp nhiệm vụ kiếm tiền còn hơn lúc thời gian Toji mang thai. Rốt cuộc là không chỉ cần nuôi Toji, phí sinh hoạt của Huệ cũng cần kiếm đủ.

Làm nhiệm vụ mấy ngày liền đương nhiên sẽ không làm tôi mệt, tôi biết là suy nghĩ “Mình sắp phải rời khỏi” ảnh hưởng đến thân thể của tôi, khiến tôi ngẩn người trong nhiệm vụ, mới bị thương bởi con chú linh này.

“Haiz——”

Bàn tay dày rộng ấm áp xoa đầu tôi, một cái tay khác chạm vào miệng v·ết th·ương ở hõm eo của tôi.

Có một hơi thở phả vào sau cổ, bởi vì đối với hơi thở này rất quen thuộc, cho nên tôi không phòng bị đối phương, mới làm hắn lại gần.

“Toji?”

Lúc này hắn không phải cùng Huệ ở trong nhà sao?

Quần áo ở trong trận chiến đấu vừa rồi bị mất một góc, tay người đàn ông trực tiếp xoa miệng v·ết th·ương của tôi, tôi muốn nhe răng, nhưng cố nhịn xuống, nặn ra khuôn mặt không cảm xúc.

“ Cô sắp phải đi.”

Tôi chậm rì rì xoay người, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt màu xanh lục đậm của người đàn ông.

Tay hắn rời khỏi miệng v·ết th·ương của tôi, máu dính vào đầu ngón tay của hắn tạo thành một vệt đỏ quỷ dị.

Người đàn ông lau cái tay dính máu lên người mình.

Toji mặc chiếc áo thun màu trắng, cách một lớp áo, hắn dùng màu đỏ vẽ ra một đường, máu tẩm ướt quần áo của hắn, lộ ra ở dưới vải dệt là một vết sẹo trên làn da.

—— A, đó là dấu vết lưu lại sau khi Toji sinh mổ.

【48】

“Cô muốn đi hay không tùy cô.”

“Tôi với cô đi cùng nhau.”