Âm Mưu Của Nhiếp Chính Vương

Chương 9

Ta trợn tròn hai mắt, các khác thôi thì được, cái này sao mà thôi được!

Cái lòng dạ Tư Mã Chiêu của hắn, ngay cả người ngoài còn biết nữa là...

Không được, ta phải đi nhìn xem hắn dạy hoàng đệ ta học như thế nào.

"A tỷ, đêm qua tỷ đi ăn trộm à, sao mà nhìn buồn ngủ còn hơn trẫm vậy?" Hoàng đệ chọc chọc ta, lặng lẽ viết chữ vào lòng bàn tay ta để hỏi nguyên do, đệ ấy tự cho là không ai biết.

Trên thực tế, Tạ Hử ngồi cách đó không xa không hề mù, lông mi hắn khẽ run, hoàn toàn thu hết hành động của hoàng đệ vào mắt.

Thậm chí, tiếng cười mỉa mai đã vang ầm ầm như trống trong lòng hắn rồi.

Hắn cười nhạo hoàng đệ của ta, cả nhà mình hiểu ý của ta mà, đúng không cả nhà ơi?

Ta đoán mục đích của hắn là muốn dạy hoàng đệ ta thành phế đế, thế nên mới chần chờ không chịu sửa hành vi mất tập trung trong lúc học này của hoàng đệ ta.

Ta bị cái tên c.h.ó.a Tạ Hử này làm tức giận tới mức tỉnh cả ngủ: "Đừng có mất tập trung, giải bài của đệ đi."

"A..."

Hoàng đệ ta mệt mỏi cầm lấy bút một lần nữa.

Trên bài giải của hắn còn viết rằng "A tỷ là người xấu, a tỷ hung dữ với trẫm, a tỷ không giúp trẫm giải bài."

"Trẫm đau khổ quá, tuổi còn nhỏ mà phải tiếp nhận sứ mệnh mà một đứa trẻ không thể nào chấp nhận được."

Cuối cùng, ngay khi hoàng đệ ta mệt tới mức sắp thành c.h.ó.a c.h.ế.t rồi thì Tạ Hử mới cất giọng lạnh lùng lên: "Hôm nay học tới đây thôi."

Hoàng đệ bất chấp dáng vẻ hoàng đế gì đó, đệ ý trực tiếp ngã xuống bàn với vẻ đầy oán hận, tựa như là một chậu hoa tươi đẹp bị một cơn bão lớn cuốn đi.

Hoàng đệ đáng thương, tội nghiệp níu chặt ống tay áo của ta, "A tỷ..."

"Nói thật nha, nếu tỷ muốn đệ đệ của tỷ có thể thở đều thì tỷ bớt giao nhiệm vụ cho tỷ phu lại đi..."

Ta sờ đầu đệ ấy một cách dịu dàng, dưới ánh mắt mong chờ nhận được sự cảm thông của đệ ấy, môi ta khẽ nhúc nhích, phun ra bốn chữ:

"Ngủ đi rồi mơ."

Khuôn đệ nhỏ nhắn của hoàng đệ ta lập tức suy sụp, đệ ấy tức giận tới mức dậm chân, "Hừ, tỷ là đồ thấy sắc quên đệ! Tỷ phủ bắt trẫm viết năm bài văn, tỷ cũng bắt trẫm viết năm bài văn, hừ!"

"Trước kia tỷ cũng như vậy nè, lúc nào ở trong thư phòng tỷ cũng nói về tỷ phu! Quả nhiên là tỷ thích hắn, tỷ vốn không thích trẫm!"

Ta miễn cưỡng thuận theo đệ ấy: "À, đúng đúng đúng, đệ nói cái gì cũng đúng."

"Ta không chỉ thấy sắc quên đệ mà ta còn si mê, điên cuồng vì chàng, thậm chí có thể c.h.ế.t vì chàng ấy nữa!"