Một con chó dễ thương, có thể bầu bạn với anh.
Cuối cùng, Quý Miểu rời đi mà không mua gì, Minh Đô Đô nắm tay ba: “Ba không muốn gôn đần nữa à?"
Quý Miểu lòng đau như cắt: “Đó không phải là gôn đần, nhưng đắt lắm con."
Minh Đô Đô không hiểu, ba hết tiền rồi sao? Ba lớn còn nhiều mà!
Nếu Minh Thịnh Đình biết suy nghĩ của Minh Đô Đô chắc sẽ tức ói máu, nhỏ tuổi như vậy mà đã học được cách lấy chỗ này bù chỗ kia rồi.
Đi thêm vài bước, Quý Miểu đột nhiên nhìn thấy một nơi kỳ lạ trong góc tối.
Bảng hiệu nhấp nháy màu hồng tạo ra bầu không khí mờ ám, trên tầng hai có những bóng người lờ mờ nhìn xuống, trông không có vẻ gì là tử tế.
Biển đỏ ghi rõ giá cả, ôm chó một lần là mười tám tệ.
Quý Miểu bị mê hoặc, ba cái đầu chó trên tầng hai đang nhìn anh qua kính. Chúng như đang dụ dỗ Quý Miểu: “Mau vào chơi với tụi em đi anh."
Quý Miểu bế Minh Đô Đô bước vào, người quay phim còn đặc tả cảnh nơi u ám này.
Bình luận trên mạng cười vỡ bụng.
[Người qua đường: Hahaha, sao lại có nơi ôm chó không đứng đắn như vậy chứ.]
[Bên ngoài mưa to quá: Những con chó này, chúng có đứng đắn không?]
[Cảnh sát nhỏ: Ngồi xuống, quét sạch! Xin lỗi, đi nhầm chỗ rồi.]
Quý Miểu đẩy cửa vào, lập tức có âm thanh chào mừng 360 độ từ nhà chó, người thu âm có lẽ bị lệch tông, Quý Miểu cảm thấy mình như bước chân vào địa ngục.
Anh do dự đi đến quầy, một con chó Shiba Inu thò đầu ra.
Quý Miểu suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng lấy hết can đảm lên tiếng: “Chủ quán, có mở cửa không?"
Buổi sáng Tạ Thanh ăn nhầm thứ gì đó, vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy một người kỳ lạ đang nói những lời lạ lùng với con chó trong tiệm. Tạ Thanh cảnh giác nhìn anh: “Này nhóc, gặp người thân à?"
Chú chó Shiba vô tội nhấc chân sau gãi gãi tai, nghe thấy tiếng động, Quý Miểu quay người lại đầy ngượng ngùng.
Camera vừa vặn quay đặc tả anh, Tạ Thanh hơi mơ hồ: “Đài truyền hình à?"
Anh ấy cảnh giác: “Các người làm gì, đây là tiệm đứng đắn đấy."
Không phải anh ấy quá nhạy cảm, mà thực sự vì anh ấy đã trải qua quá nhiều. Từ khi khai trương đến giờ, anh ấy tiếp đón nhiều nhất là cảnh sát, mỗi lần anh ấy đều phải tốn rất nhiều lời lẽ mới khiến họ tin rằng nơi đây thật sự không phải hành vi vi phạm pháp luật.
Quý Miểu hoàn toàn buông thả bản thân, có lẽ bây giờ khán giả đều nghĩ anh là đồ ngốc. Lại đi nói chuyện với một con chó Shiba Inu, nhưng cái phong cách kỳ lạ trong tiệm này, chẳng phải mọi thứ đều có thể xảy ra sao! Quý Miểu tự biện hộ cho mình, kiên quyết không thừa nhận sai lầm khi nhầm con chó là chủ quán là do lỗi của mình.
Tạ Thanh gãi đầu nhận ra mình đã quá căng thẳng: “Các người đến ôm chó đúng không?"
Quý Miểu buồn bã: “Đúng vậy."
Tạ Thanh lập tức nở nụ cười: “Ôm chó thì lên tầng hai, một người mười tám tệ."
Anh nhìn Minh Đô Đô bên cạnh Quý Miểu: “Trẻ con không được giảm 50% đâu."
Tạ Thanh ôm lấy tim mình, quá đen, quá đen, mình thật là một kẻ kinh doanh ác độc. Trong thời đại đầy tình thương dành cho trẻ em này, anh ấy lại vì tiền mà nói với một đứa trẻ rằng trẻ con không được giảm 50%. Trái tim anh ấy đã bị tiền bạc ăn mòn, giờ anh ấy đã trở thành một kẻ tư bản độc ác.
Quý Miểu có cảm giác bị lừa gạt, anh ấy thừa nhận ánh đèn màu hồng này khiến anh ấy tò mò trong khoảnh khắc. Nhưng bây giờ anh ấy chỉ muốn rời đi, cảm thấy tiệm này từ trong ra ngoài đều không bình thường.
Nhưng vì đã đến rồi, giá cả trong tiệm cũng thật sự hợp lý, Quý Miểu cuối cùng vẫn quyết định làm giao dịch.
Do vị trí địa lý không tốt, tiệm nằm ở góc khuất, diện tích không lớn, cầu thang lên tầng hai hơi hẹp và dốc, Quý Miểu ôm Minh Đô Đô không thể đi, chỉ có thể để cậu bé tự leo lên, Quý Miểu đi phía sau bảo vệ.
Tầng hai và tầng một khác hẳn nhau, tầng một trông như đã có từ lâu, phong cách rất cổ điển. Tầng hai được trang trí sáng sủa sạch sẽ, những chú chó cũng rất gọn gàng.