Hành Trình Bảo Vệ Trúc Mã Vạn Nhân Mê Khỏi Đám Tra Công

Chương 31

Lâm Hoài Khê sững sờ đến chớp mắt không ngừng, “Sao có thể thế chứ, rõ ràng Kỳ Vọng ở nhà mà, tớ còn chào hỏi cậu ấy trước khi đi ngủ nữa!”

“Là thật đó!” Vương Tiểu Hộ gấp gáp đến không thể kìm chế giọng nói của mình: “Sáng nay mẹ tớ còn nói với bố tớ nữa, tớ còn nghe được rất rõ mà.”

Lâm Hoài Khê vẫn không chịu tin, khuôn mặt dễ thương trở nên nhăn nhó, miệng hơi chu lên như muốn giải thích cho Kỳ Vọng nhưng bé lại không biết nên nói gì.

“Hơn nữa mẹ tớ còn nói…” Trí nhớ của trẻ con có hạn, Vương Tiểu Hổ không thể nhớ rõ những từ ngữ dài dòng, cậu bé suy nghĩ một hồi rồi mới nói một cách ngập ngừng: “Kỳ Vọng, hình như cậu ấy không có bố.”

Các bạn nhỏ ở đây đều cảm thấy bố mẹ là quan trọng nhất, khi nghe được điều này các bé đều im lặng.

Cố Từ Từ nhớ đến chú chó nhỏ của cô bé, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, đôi mắt xinh đẹp nhuốm một tầng nước mắt, “Cậu ấy giống Đậu Đậu nhà tớ, Đậu Đậu cũng chưa từng gặp bố, rất đáng thương, hức.”

Bạn nữ bên cạnh cũng bị xúc động theo, cô bé khịt mũi liên tục, chỉ có Lâm Hoài Khê lắc đầu, giọng nói của bé rất non nớt nhưng lại vô cùng nghiêm túc: “Không đáng thương mà, không đáng thương một chút nào.”

Bé vừa dứt lời thì thấy Vương Tiểu Hổ ở trước mặt bỗng nhiên run rẩy không ngừng, bả vai của cậu bé cũng hơi gục xuống, giống như một chú chim cút nhỏ đang lúng túng, hận như không thể cuộn mình thành một cục.

Lâm Hoài Khê không hiểu mà chớp mắt, “Cậu bị làm sao vậy?”

Đôi môi của Vương Tiểu Hổ hơi run, như thấy thứ gì đó khiến cậu bé sợ hãi, “Cậu cậu cậu…”

Lâm Hoài Khê nhìn theo hướng mà cậu bé chỉ thì thấy Kỳ Vọng đang đứng ở một góc dưới bóng râm.

Bé lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng, sau đó lập tức chạy đến, “Kỳ Vọng ơi, tớ có một cái áo mưa xinh lắm đó, cậu có thể mặc nó rồi đi dẫm nước, bọn mình cùng đi chơi đi.”

Kỳ Vọng quay đầu nhìn Lâm Hoài Khê với đôi mắt u ám như một viên trân châu đen, không có một chút ánh sáng lẫn sức sống.

Mỗi khi nhìn thấy cậu, Lâm Hoài Khê đều cười rất tươi, như thể đang nhìn một thứ gì đó khiến bé cảm thấy vui vẻ, nhưng câu nói “Không đáng thương một chút nào” của bé vẫn vang vọng lại bên tai của cậu một cách rõ ràng.

“Vì sao cậu muốn chơi cùng tớ?” Kỳ Vọng nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo ngây thơ của Lâm Hoài Khê, cậu như một kẻ thích tự ngược, từng từ từng chữ nói ra đều phải nghiến răng nghiến lợi.

“Cậu không nghe thấy à, tớ không có bố.”

Dường như cậu có thể tượng tượng ra phản ứng của Lâm Hoài Khê.

Trong họ nhà cậu cũng từng có một cậu nhóc không có bố, sau khi bố cậu biết được thì đã nghiêm cấm cậu không được chơi với cậu nhóc đó, theo như thước đo “bạn tốt” của bố cậu thì cậu nhóc đó còn không bằng rác rưởi.

Hồi đó cậu chỉ là một đứa bé, không thể hiểu được những từ đó, nhưng thời gian trôi đi, Kỳ Vọng thông minh đã hiểu được ý nghĩa của một vài từ trong đó:

Con hoang.

Không có được tình yêu của cha mẹ, cũng là đứa trẻ không nên được sinh ra trong cuộc đời này.

Bây giờ cậu cũng giống như cậu nhóc đó, và cũng sẽ bị đối xử giống như một thứ đồ dơ bẩn.

Nhưng khác hoàn toàn với suy nghĩ của cậu, đôi mi dài của Lâm Hoài Khê chớp vài cái, trong đôi mắt ánh lên sự hoang mang: “Vì sao chứ, tớ cũng không có bố nhưng mọi người đều nguyện ý chơi với tớ mà!”

Hai bạn nhỏ đứng gần nhau, Kỳ Vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của mình trong đôi mắt của Lâm Hoài Khê.