Ai quan tâm cô họ gì chứ...
Người này sẽ không cố tình lôi từng câu nói tức giận của cô ta ra để chế giễu chứ?
Hừ, thật nhàm chán, tự cho mình là trẻ con mấy tuổi? Tôi đánh cô một cái, cô cũng đánh tôi một cái, so đo thật buồn cười.
Nhưng dần dần, cô ta cảm thấy không ổn.
Mặc dù bình thường không quan tâm đến chuyện bên ngoài nhưng khi lướt Weibo, thỉnh thoảng cô ta cũng có thể thấy những tiêu đề về giới thương mại, thường xuất hiện tên của một người - Doãn Thiệu Trác.
Gia đình này có sự nghiệp lớn, chuỗi cửa hàng trải khắp Châu Á, nghe nói trong nhà có một cô con gái, tính tình ngang ngược...
Không...
Không thể nào.
Chu Khiết lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa nhưng cơ thể lại dần mềm nhũn, phải vịn vào bàn gỗ mới không ngã xuống.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng cô ta đã có câu trả lời.
... Thảo nào, thảo nào đối phương hành động lại ngang ngược, không kiêng nể gì. Thảo nào đạo diễn không mắng cô ta, người khác cũng không chỉ trỏ.
Hóa ra, từ đầu đến cuối, chính cô ta giống như một chú hề đang nhảy nhót.
Người buồn cười ở đây lại là chính cô ta.
"Cạch."
Lúc này, cửa mở ra.
Khi đạo diễn gọi điện thoại trở về, cảnh tượng anh ta nhìn thấy chính là như vậy.
Cả phòng im lặng, một người phụ nữ thất hồn lạc phách vịn vào bàn, bên cạnh là một nam một nữ.
Bầu không khí đông cứng, như thể vừa trải qua một trận chiến lớn.
Tần Hiểu Hiểu như không nhận ra, quay đầu nhìn về phía chàng trai đến khuyên can bên cạnh, vẫn chưa kịp đi, phát hiện trông có vẻ quen mắt.
Suy nghĩ một lúc, cô mới nhớ ra, anh ta chính là người hôm qua đứng ra chỉ trích cô bắt nạt nữ chính.
"Cậu tên gì?" Cô lên tiếng hỏi.
Diễn nhiều như vậy, sẽ không phải là một vai phụ quan trọng nào chứ.
Khi được hỏi, chàng trai vô cùng hoảng sợ, muốn khóc không ra nước mắt trả lời: "Lưu Duệ Gia."
Trời ơi, muốn tên tôi để làm gì, sẽ không định tìm đến nhà gây chuyện chứ...
Nhà anh ta cũng làm nghề buôn bán nhỏ nên cũng từng nghe đến tên tuổi của ba cô ấy.
Nếu cô ta muốn chơi anh ta, anh ta thật sự không đỡ nổi.
Nhưng không còn cách nào khác, anh ta không thể nhìn thấy con gái chịu ấm ức.
Vì vậy, anh ta không nhịn được mà ngăn cản cô làm điều ác.
Tuy nhiên, trên thực tế, Tần Hiểu Hiểu không định làm khó anh ta.
Ngược lại, sau khi nhớ ra anh ta đóng vai gì trong tiểu thuyết, cô còn đồng cảm với anh ta.
Trong một số truyện, có một kiểu nam phụ được gọi là bánh xe dự phòng, tính tình dịu dàng chu đáo, có tình cảm không thể nói ra với nữ chính, cuối cùng vẫn không được đáp lại.
Nữ chính coi anh ta như anh trai, gặp khó khăn thì tìm anh ta, gặp chuyện thì tìm anh ta, buồn thì tìm anh ta.
Nhưng người ở bên cô ta vui vẻ, hẹn hò, ngủ cùng lại là người khác.
Chỉ vì, anh ta không phải nam chính.
Ý nghĩa tồn tại của loại vai diễn này là tạo ra chiến trường tu la, khiến nam chính ghen tuông, sau đó tuyên bố chủ quyền, nói với nam phụ rằng cô ấy chỉ có thể là của tôi.