Kẻ Điên

Chương 1: Bức thư kì lạ 1

Ý thức dần dần khôi phục, Trình Lãng Nguyệt chậm rãi mở to mắt phát hiện chính mình đang bị người ta ôm vào trong ngực.Có lẽ không nên gọi là ôm, anh là bị người ta ôm mạnh vào trong ngực, sức lực rất lớn giống như muốn nghiền nát cả người anh dồn vào cơ thể hắn, chặt đến mức khiến cả xương thịt của Trình Lãng Nguyệt đang kêu gào đau đớn.

Trình Lãng Nguyệt gian nan nhìn thoáng qua khung cảnh chung quanh, sáng sủa sạch sẽ, tất cả bài trí đều trắng đến chói mắt, rõ ràng đây là một nơi tương tự với phòng bệnh.

Anh cũng không phải người bệnh.

—— Trên thực tế Trình Lãng Nguyệt đã hiểu tình cảnh hiện tại của mình: Anh ngồi ở bên giường, người bệnh chân chính đang ôm chặt anh.

Người nọ vùi đầu vào cổ vai anh, nhỏ giọng nức nở, nước mắt trượt vào cần cổ khiến da anh thắt lại, trái tim run lên.

“Đừng phớt lờ tôi, cầu xin cậu…… Tôi chỉ có cậu, đừng không cần tôi……” Giọng chàng trai nghẹn ngào vô cùng, không giấu được sự điên cuồng đến đứng tim trong đó.

Đột nhiên trái tim của Trình Lãng Nguyệt bị một bàn tay to vô hình nắm, mang đến một trận chua xót đau đớn, anh muốn đưa tay ôm lấy chàng trai, giúp hắn không cần thương tâm nữa……

Nhưng động tác vừa mới làm được một nửa, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến mất như thể sụp đổ làm đôi ——

“Hô ——“ Trình Lãng Nguyệt chợt mở mắt ra, chật vật từ trên giường ngồi dậy.

Anh che lại cổ họng ho khan thật mạnh vài tiếng mới phục hồi tinh thần, lấy điện thoại nhìn thoáng qua, quả nhiên mới 2:30.

Lại là giấc mộng này.

Đã một tháng từ khi anh tỉnh lại từ bệnh viện, anh mỗi đêm đều sẽ mơ thấy cảnh tượng này, mỗi khi anh cúi đầu nhìn chàng trai thì sẽ đột ngột bừng tỉnh.

Cậu rốt cuộc là ai?

Trước đây chúng ta có quan hệ gì?

Trình Lãng Nguyệt thở dài từ trên giường bò dậy, đi tới phòng khách rót một cốc nước, vừa uống vừa sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn của mình.

Có phần khó tin, một tháng trước anh còn nằm ở bệnh viện, bác sĩ khẳng định anh đã chết não, tỷ lệ tỉnh lại không đến 1%.

Suốt tám năm, xuân đi thu lại tới, cha mẹ sớm đã từ bỏ hy vọng nhưng anh đã tỉnh dậy một cách kỳ diệu.

Trình Lãng Nguyệt cũng không biết mình vì sao tỉnh lại, anh cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ đặc biệt dài, trong nháy mắt tỉnh dậy, rất nhiều chuyện trốn khỏi cơ thể anh bao gồm nguyên nhân anh chết não.

Dựa theo lời nói của cha mẹ, chứng mất trí nhớ của anh là triệu chứng của chấn thương sọ não sau một vụ tai nạn giao thông, nếu hiện tại tỉnh lại thì quên đi và nghĩ về chuyện tương lai.

Nhưng Trình Lãng Nguyệt biết sự thật không phải như thế, một là bởi vì trên người anh không có vết thương nào do tai nạn giao thông, hai là bởi vì giấc mơ không ngừng lặp lại ngày qua ngày.

Đó chắn hẳn là một người quan trọng đối với anh, quan trọng đến mức mỗi khi nhớ đến, anh sẽ cảm thấy ngực ẩn ẩn đau.

Trình Lãng Nguyệt che ngực lại, nỗ lực điều chỉnh hô hấp của mình.

“Làm sao vậy Tiểu Kha? Con khó chịu à?” Mẹ Khương Huyên không biết khi nào đến phòng khách nhìn thấy Trình Lãng Nguyệt che ngực, vội vàng đi tới hỏi.

“Con không sao, chỉ là ngực có hơi tức.”

“Con mới tỉnh, thân thể còn chưa hồi phục hẳn, muốn uống nước thì kêu mẹ là được, đừng để mình tự đi. Mau đi về phòng nằm.”

Trình Lãng Nguyệt khó chịu gạt tay Khuyên Huyên, “Không sao cả, con không phải con nít, biết tình huống của mình, không cần lo lắng.”

“Sao mẹ không lo lắng được? Trước đây con có quá nhiều ý tưởng của riêng mình mới có thể biến thành bộ dáng của hiện tại.”

“Hả? Trước kia con làm sao vậy?”

Khương Huyên mất tự nhiên nhíu mày, “Quên đi, con đừng có hỏi nhiều, không phải chuyện tốt gì cả, quên rồi càng tốt, mẹ sẽ không bao giờ hại con.”

Lại là như vậy, mỗi lần nhắc tới chuyện trước kia, Khương Huyên sẽ nói như vậy.

Bà ấy dường như đã thương lượng với cha Trình Kha, im miệng không nói chuyện trước kia, tuyệt đối không cho anh khôi phục ký ức.

Nhưng Trình Lãng Nguyệt vẫn muốn giãy giụa như cũ, nói: “Con biết mẹ không hại con, nhưng mất đi nhiều ký ức như vậy, con cảm thấy chính mình cũng không hoàn chỉnh……”

“Sao mà không hoàn chỉnh? Con chính là con của chúng ta, cũng không thiếu chân tay, không hoàn chỉnh ở nơi nào?”

Trình Lãng Nguyệt bực bội nhéo giữa mày, “Con biết rồi, con trở về ngủ, mẹ cũng ngủ sớm đi.”

“Được rồi đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt biết không? Có chuyện gì kêu mẹ là được, đừng ngượng ngùng.”

“Con biết rồi.”