Hàn Ức bất ngờ nhìn Hân Đồng. Hắn là người có lòng tự trọng rất cao. Hân Đồng đã đòi lại, hắn nhất định sẽ trả. Một cơn giận dữ không tên liền xâm chiếm cả cơ thể hắn.
"Tôi cũng không thèm những thứ rách nát đó". Hàn Ức vừa nói xong, đã bị ba hắn cho một cái tát vào đầu.
"Tiểu tử. Ngươi nói bậy bạ gì vậy. Hân Đồng à con đừng để ý đến nó làm gì". Ba Hàn áy náy nhìn Hân Đồng.
"Dạ không sao đâu bác Hàn. Con không để ý". Hân Đồng đợi Hàn Ức đưa lại mấy món quà và thư cô viết, sau đó liền dẫn ba mẹ đi về. Đã hủy hôn thành công, cũng lấy lại hết bằng chứng gây hại về sau. Vậy là được rồi.
Hân Đồng cùng ba mẹ Ngô về nhà thì cũng là lúc Hàn Ức bị ba hắn đem gia pháp ra dạy dỗ. Mấy ngày sau đó, sợ là cũng không xuống giường được.
"Để thoát khỏi vai nữ phụ của mình. Chuyện đầu tiên là hủy hôn, tránh xa nam nữ chính cô đã làm được rồi. Cũng nên tính tiếp tới bước tiếp theo, không thể để bác Hàn và ba Ngô bị cuốn vào cơn bão quyền lực được". Hân Đồng suy nghĩ miên man. Cô định ngày mai sẽ đến chỗ Văn phòng thanh niên trí thức để xin đổi nơi đến nông thôn. Tránh xa hai người Hàn Ức và Ngô Thiến để tai và mắt cô thanh tịnh mới được. Nhìn thấy bọn họ lại khiến cô ngứa mắt, gây hại cho sức khỏe mất.
"Hân Đồng, con đã ngủ chưa. Mẹ vào được không". Mẹ Ngô sợ Hân Đông suy nghĩ lung tung. Liền muốn đến phòng để an ủi con gái.
"Mẹ vào đi. Con vẫn chưa ngủ". Hân Đồng ngồi trên giường, ôm gấu bông nhỏ do mẹ Ngô may cho cô, đang chống cầm suy nghĩ vu vơ.
"Con gái, ngày mai mẹ dẫn con đi Trung tâm thương mại nha. Có mấy cái váy đẹp mới được nhập về, cửa hàng tổng hợp cũng có một ít vải bông, mua về may mấy bộ đầm ngủ cho con, mặc rất thoải mái đó. Mẹ con có không ít phiếu vải đâu". Mẹ Ngô nắm tay con gái, lúc nãy con trai lớn của bà tan làm về, nghe tin Hân Đồng bị ức hϊếp, liền muốn tìm Hàn Ức tính sổ, may mà chị dâu của cô đã kịp kéo anh lại. Chị dâu của cô đang bận dỗ hai đứa cháu trai ngủ, nếu không cũng sẽ cùng mẹ Ngô đến nói chuyện với Hân Đồng rồi.
"Mẹ, đêm qua con nằm mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ. Chuyện đầu tiên là hủy hôn đã ứng nghiệm rồi. Con lo lắng lắm". Hân Đồng ôm mẹ Ngô, tựa đầu vào vai bà, muốn bà tin tưởng cô, chỉ có mẹ nói thì ba Ngô mới hoàn toàn tin tưởng.