Buổi tối hôm ấy trời trở lạnh. Gió bấc thổi từng cơn làm nghiêng ngả đám cỏ lau. Tôi thắp nhang, cắm trước bia mộ. Chị Huyền đã đến tự bao giờ, đứng bên cạnh. Chị nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi đang lạnh buốt, nâng niu.
- Bàn tay em đẹp quá, nhưng gầy guộc nhiều. Em còn trẻ, thanh xuân phơi phới, chuyện qua rồi hãy để nó ngủ yên, sao em phải chôn vùi tuổi trẻ ở đây, em thấy có đáng không?
Tôi rụt tay lại, khẽ cười và không nói gì thêm, quay người bước vào nhà nhưng chị kéo tay tôi lại.
- Chị xin lỗi về những chuyện đã qua. Bây giờ, em hãy về với gia đình đi, chuyện mộ phần của anh và cuộc sống của má Lành hãy để chị lo. Em hãy bỏ tất cả để bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Tôi quay lại, nhìn chị, cười khẩy.
- Đến khi anh chết rồi chị vẫn còn cố níu kéo chút tình cảm ngộ nhận của mình sao? Dù gì chị cũng là người thua cuộc, nên không có quyền gì ở đây, không cần chị bận tâm.
- Không, chị không giành giật gì với em cả, chị chỉ muốn chuộc lỗi của bản thân mình. Em còn ở nơi này thì tương lai của em còn mù mịt. Hãy nghe chị, về với gia đình đi em.
Tôi rút tay lại nhưng chị cứ nắm chặt lấy, tôi dùng dằng nhưng chẳng được, sức yếu tới mức không đôi co nổi với một cô gái. Chị càng níu kéo tôi lại càng hoảng loạn. Tôi linh cảm dường như có một điều tồi tệ gì đó lại sắp đến. Vòng tay của chị càng siết làm tôi sợ hãi và gào lên, má Lành trong nhà chạy ra can ngăn nhưng đúng lúc đó, có nhiều người thanh niên xông tới bao vây lấy chúng tôi. Tôi bủn rủn tay chân, nhìn những gương mặt xa lạ xung quanh, đầu óc quay cuồng, hoang mang tột độ. Trong bóng tối, tiếng ba tôi cất lên.
- Mày trốn ở đây bao lâu rồi, hả!
Tôi sợ run lên, đôi chân đã ríu lại, gục xuống quỳ trước mặt ba.
- Con xin ba, con đã đau khổ lắm rồi, ba đừng hành hạ con thêm nữa.
Ba tôi hít hà một hơi, ông bậm môi, im lặng một hồi lâu. Cái khoảng thời gian đằng đẵng đó đang bóp ngạt lấy hơi thở của tôi. Ba nhẹ giọng nhưng từng lời nói như đang giày xéo.
- Ba chỉ muốn tốt cho con, bây giờ hãy nghe lời ba, về nhà với ba, ba sẽ mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất chữa bệnh cho con. Miễn là… Con bình thường như bao người, ba sẽ không khắc khe gì với con nữa.
Tôi liên tục dập đầu lạy, tiếng tôi khóc, vang xin trong đau đớn và vô vọng.
- Ba đừng hành hạ con như thế nữa! Ba cho con ở cạnh anh thêm một thời gian nữa thôi, con xin ba, ba đừng hành hạ con như thế nữa mà!
Hai người thanh niên to khỏe kè lấy tôi, sức tôi vùng vẫy một lúc một yếu, nước mắt đã lu mờ mọi thứ, chỉ còn lại lòe nhòe một màu đen.
Về đến nhà, ba nhốt tôi trong phòng, mặc cho những tiếng gào đau đớn, ngoài cửa phòng chỉ vọng lại tiếng mẹ đang khóc.
Trời ngã dần khuya, màn đêm đã đậm đặc bủa vây, một chút ánh sáng mờ của đèn đường từ cửa sổ hắt vào, bốn bức tường trắng lờ mờ hiện lên như ngục tù, bí bách và ngột ngạt. Tôi ngồi trong một góc tối, khó thở tới mức phải thở thoi thóp bằng miệng, và không còn muốn khóc nữa, nỗi vô vọng đã bao trùm. Tôi dần buông mọi suy nghĩ trong lòng, tâm hồn bỗng nhiên như bị rỗng đi, nhẹ nhõm hẵn ra. Tôi bước đến ngồi bên cửa sổ, đưa tay với lấy ánh trăng ngoài trời. Gió lạnh buốt lấy đôi tay, không còn cảm giác gì nữa, một chút đau cũng không, dường như bản thân mình đã ngừng thở, toàn thân rã rời.
Mặt trời ấm nóng làn da làm tôi thức giấc. Đêm qua không còn những cơn ác mộng nữa, trong mơ chỉ thấy một màu đen lạnh lẽo và vô định, điều đó còn đáng sợ hơn ác mộng nhiều. Tôi tựa đầu bên cửa sổ, mặc cho cái nắng đang dần làm nóng rát lấy làn da. Miệng đã khô khốc, cố nuốt từng ngụm nước bọt và cũng chẳng bận tâm để uống nước, dường như bản thân mình đang chết dần mòn. Có tiếng mở cửa phòng, tôi như sực tỉnh, xoay người lại. Ba, mẹ cùng hai người bác sĩ bước vào phòng. Mẹ đỡ tôi nằm xuống và đút nước. Tôi nằm im bất động trên giường, mặc cho các bác sĩ đang tiến hành đủ các xét nghiệm. Tôi nắm lấy tay mẹ.
- Con không có bệnh gì cả, chừng nào con mới được ra ngoài hả mẹ?
Mẹ xoa lấy cánh tay tôi, vỗ về, tất cả đều im lặng. Ba lại khóa cửa nhốt tôi trong căn phòng bí bách này, bên ngoài tôi nghe họ đang bàn tán về bệnh tình, nào là suy gan, suy thận, loét dạ dày, suy nhược cơ thể, có dấu hiệu trầm cảm… Tôi để ngoài tai tất cả. Tôi biết bản thân mình bệnh không nặng tới mức như thế đâu, chỉ là, trong căn phòng này, bệnh của tôi sẽ ngày càng nặng hơn. Tôi cố lết thân người, bước tới tiếp tục ngồi cạnh bên cửa sổ. Dường như, không khí ngoài cửa sổ này là nơi duy nhất trong phòng tôi có thể thở được, mặc cho cơn nắng đã gắt hơn, nóng như muốn cháy rát lấy da, tôi vẫn ngồi đó. Tôi đưa tay ra ngoài cửa sổ để hứng lấy chút gió trời, đưa mắt nhìn bầu trời rộng lớn ngoài kia, nơi những cánh chim đang tung bay tự do. Nhìn về phía xa, tôi đã thấy anh, anh đang đứng bên kia đường vẫy tay về phía tôi. Tôi lấy điện thoại ra để gọi cho anh, để hẹn với anh rằng mình sẽ gặp nhau tại công viên cũ. Nhưng rồi thuê bao không gọi được, tôi chợt nhận ra anh đã chết rồi, chết vừa tròn một năm về trước. Tôi đang gặp ảo giác sao, không, không phải, anh vẫn còn đứng bên kia đường nhìn về phía tôi cơ mà. Tôi chạy lại đập lấy cửa phòng.
- Ba ơi, mẹ ơi, mở cửa đi, làm ơn thả con ra đi, nếu không con sẽ chết mất, con không chịu nổi nữa rồi.
Đáp trả lại chỉ là một khoảng lặng im đáng sợ, tôi chạy lại cửa sổ nhìn về phía bên kia đường, anh đã biến mất. Tôi dáo dát nhìn khắp nơi nhưng không còn thấy anh nữa. Nếu là ảo giác thì cũng mong ảo giác ấy hiện về thêm một lần nữa. - Anh ơi, anh đến cứu lấy em đi, anh tìm tự do về để cứu lấy em đi. Tôi không thể khóc nữa, dường như trong tôi ngày càng rỗng đi, đầu óc dần nhẹ tênh một cách lạ thường.
Ngày thứ năm đã trôi qua. Mỗi ngày mẹ chỉ vào phòng thăm tôi được ba mươi phút, thời gian còn lại chỉ có ba và bác sĩ thăm khám. Tôi không ăn được gì, chỉ uống một ít nước hoặc sữa gì đó mà mẹ đút, không biết rõ vì chẳng nhớ mùi vị đó ra sao. Cơ thể tôi càng suy nhược và chuyển biến xấu.
Tôi vẫn ngồi mãi như thế bên cửa sổ, mắt thẩn thờ nhìn theo cánh chim trời, lâu lâu lại nhìn về phía bên kia đường. Ba bước vào phòng, nhìn tôi, gương mặt ông không giữ được nổi bình tĩnh, ông thở dài, một chút buồn trên đôi mắt.
- Con hãy ăn một chút gì đi, bệnh tình của con đã nặng lắm rồi.
Tôi bình thản đứng dậy, vịn song cửa sổ, nhìn lên bầu trời, mỉm cười.
- Con không có bệnh gì cả, con chỉ muốn được tự do, ba biết tự do ở đâu không? Là những cánh chim ngoài trời kia, là đồng cỏ lau, là biển trời Mũi Né, là… Là được yêu anh đến hết đời này.
Cơn tức giận bỗng nổi lên trên nét mặt ba, đôi mắt dần dần đỏ lại, ông đang cố kiềm nén.
- Không nói chuyện này nữa, con cố gắng ăn hết chén cháo này rồi uống thuốc.
Ba quay đi bước ra phía cửa phòng. Tôi bình thản.
- Ba à, con là con của ba và là đồng tính đó, ba có chối bỏ thì cũng không thể phủ nhận được đâu.
Tôi cười điên dại, chẳng còn một nỗi sợ hãi nào, còn ba thì đang nổi điên lên, gương mặt ông trừng trừng như hổ, ánh mắt ấy tôi đã từng thấy, đó là ánh mắt lúc ba phát hiện tôi quen anh. Ba xông tới, tán vào mặt tôi một bạt tai điếng người, tôi thấy trời đất xây xẩm và mọi thứ chợt tối om.