Không biết sao Phó Vân Vân và Tần Dạng lại ở đây, trông hai người không được ổn lắm.
Thẩm Đình Châu vừa muốn tiến lên, Tần Thi Dao vội vàng giữ anh lại, hưng phấn nói: "Đừng nhúc nhích, chỉ việc đứng đây nghe thôi.”
Trên đầu của Thẩm Đình Châu đầy dấu chấm hỏi, mà Phó Vân Vân và Tần Dạng thì đang cãi nhau.
Giọng Tần Dạng đột ngột cao hơn một tông: “Tôi viết thư tình cho cậu hả? Là chị tôi nhét vào cặp cậu đấy, tôi còn đang định đi tìm chị ấy tính sổ đây này!""
Tần Thi Dao đột nhiên tiến sát đến bên tai Thẩm Đình Châu nói: “Anh yên tâm, thằng bé đó chắc chắn rất thích em gái của anh.”
Thẩm Đình Châu:!!!
Tên nhóc này thật thích Vân Vân mới là điều làm anh không yên tâm đấy!
Tần Dạng liếc nhìn qua người Phó Vân Vân, hừ nói: "Soi gương đi, tay ngắn chân ngắn, giống như củ cải vậy.”
Tần Thi Dao lại gần: “Thằng bé nói em gái anh nho nhỏ, bụ bẫm trông rất đáng yêu.”
Thẩm Đình Châu:...
Không phải, sao lại nghe từ cái miệng "ngọt ngào" này mà ra được lời khen rằng em gái anh đáng yêu chứ?
Tần Dạng: "Còn nữa, buổi sáng đi học cậu bớt nhiều chuyện đi, đừng thò cổ ra tán gẫu với người khác nữa."
Tần Thi Dao: “Ôi ôi đang ghen kìa, nó bảo em gái anh đừng nói chuyện với cậu bạn ngồi đằng trước nữa.”
Thẩm Đình Châu:...
Thẩm Đình Châu nghi ngờ rằng hai chị em này có một cách giao tiếp đặc biệt nào đó, nếu không thì không thể đưa ra những bình luận lạc đề như vậy.
Phó Vân Vân từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, nghe Tần Dạng nói móc đến phát điên.
Cô siết chặt tay căm tức nhìn Tần Dạng: “Cái tên họ Tần này, cậu thèm đòn phải không?”
Thẩm Đình Châu suy nghĩ một chút, có qua có lại phiên dịch cho Tần Thi Dao: “Em gái tôi đang tức giận kìa.”
Phó Vân Vân nói: “Tôi không quan tâm ai viết thư tình cho ai, bà đây mới không quan tâm, không phải cậu thì càng tốt, đỡ khiến cho tôi nuốt không nổi cơm.”
Thẩm Đình Châu tiếp tục chú giải: “Em gái tôi đang rất tức giận.”
Tần Dạng đại khái không ngờ là sẽ chọc giận Phó Vân Vân, cậu ấy hơi sửng sốt.
Lửa giận của Phó Vân Vân vẫn chưa bình ổn lại, càng nói càng tàn nhẫn: "Cậu nghĩ cậu là ai, còn muốn quản luôn chuyện tôi nói chuyện à! Nhớ lấy cho tôi, từ nay về sau nếu tôi còn nói thêm một câu nhảm với cậu nữa, tôi sẽ...""
Thẩm Đình Châu đang chờ Phó Vân Vân nói xong để phiên dịch cho Tần Thi Dao, người bên cạnh đột nhiên nhảy ra ngoài.
Tần Thi Dao mang đôi giày cao tám cm, đi trên con đường đất trong rừng cây nhỏ như giẫm trên đất bằng.
Cô ấy bước đi thoăn thoắt, nhấc chân nhảy lên, tung một cú đá xoay người từ trên cao xuống trúng vào người Tần Dạng.
Dáng người Tần Dạng cao khoảng m86, vai lưng rộng, còn có vòng eo săn chắc xinh đẹp, hoàn toàn là khung xương thể thao.
Nhưng đã bị Tần Thi Dao đá lảo đảo lui ra sau vài bước, đỡ lấy cây phía sau mới ổn định thân thể lại được.
Rõ ràng là Tần Dạng đã quen với việc bị Tần Thi Dao đánh, nét mặt cậu ấy chỉ hơi trầm xuống một chút, rồi cuối cùng cúi đầu để lau dấu giày trên người mình.
Tần Thi Dao nhìn Tần Dạng bằng ánh mắt như đang nhìn một thứ vô dụng, “Không biết nói chuyện đàng hoàng à? Không phải ai cũng giỏi dịch lời nói ngược cấp 8 của em như chị đâu!”
Tần Dạng trầm mặt không nói gì.
Tần Thi Dao không để ý đến cậu ấy nữa, quay đầu lại nở nụ cười dịu dàng như gió xuân với Phó Vân Vân.
Tần Thi Dao nhẹ nhàng dạy bảo: “Chửi người quá tốn nước bọt, lần sau nó lại nói bậy, em cứ đá nó một cái cho chị, yên tâm, nó không dám đánh trả đâu.”
Mắt Phó Vân Vân sáng rực, nhìn Tần Thi Dao như đang nhìn thần tượng.
Sợ Tần Thi Dao thật sự đưa Phó Vân Vân vào con đường sai trái, Thẩm Đình Châu vội vàng tiến lên: “Không còn sớm nữa, Vân Vân, anh đưa em về.”
Phó Vân Vân đẩy tay Thẩm Đình Châu ra, mắt long lanh như sao nhìn Tần Thi Dao: “Chị, chị có thể dạy em cú đá lúc nãy không, nhìn đã mắt quá.”
Tần Thi Dao dịu dàng đáp: “Được thôi.”
Thẩm Đình Châu chen vào một câu: “Em học không được đâu, người ta chân dài còn em thì…”