Ánh mắt Hứa Tuẫn dừng trên màn hình điện thoại, cụp xuống không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
Quản gia nhìn hắn một cái, xoay người đi ra ngoài gọi người lên lầu khiêng quan tài đi.
Trở lại phòng ngủ, Hứa Tuẫn đã nằm trên giường của mình, khóe miệng quản gia cũng thả lỏng.
Vẫn là bác sĩ Thẩm giỏi nhất!
…
Thứ sáu, Thẩm Đình Châu bị em họ thúc giục tham gia họp phụ huynh của trường bọn họ.
Buổi chiều hai tiết cuối cùng được miễn học, Phó Vân Vân đã sớm chờ anh ở cổng trường.
Cô chải tóc đuôi ngựa, ánh mắt sáng ngời, cho dù mặc đồng phục rộng thùng thình cũng không giấu được hơi thở thanh xuân.
Thấy Thẩm Đình Châu, Phó Vân Vân nhảy nhót đong đưa cánh tay: “Anh, ở đây, ở đây nè.”
Vừa bước đến, Thẩm Đình Châu đã bị Phó Vân Vân lôi kéo tay, kéo đi gặp các bạn học đang háo hức chờ đợi trong lớp.
Mấy nữ sinh đều rất điềm đạm nho nhã, ngại ngùng gọi Thẩm Đình Châu một câu ‘anh’, không hề giương nanh múa vuốt như Phó Vân Vân hình dung.
Điện thoại trong túi vang lên, Thẩm Đình Châu nói với Phó Vân Vân: “Anh ra ngoài nghe điện thoại đã nhé.”
Nói xong đi ra ngoài, Thẩm Đình Châu đi tới cửa lập tức nghe thấy mấy nữ sinh nhã nhặn líu lo.
"Trời ơi, anh trai cậu trông như một ông chồng hoàn hảo vậy!"
“Cảm giác anh tan ca về nhà, vừa cởi âu phục đã vào bếp nấu cơm cho vợ.”
“Nếu tớ nói nghề nghiệp của anh tớ là bác sĩ thì sao?”
“Tớ muốn anh ấy lấy dao mổ cạo hạt dâu tây cho tớ, sau đó đút cho tớ ăn!”
Thẩm Đình Châu, sở hữu thính giác siêu phàm hơi loạng choạng.
Có khả năng là anh ấy không phải là bác sĩ cầm dao mổ không?
-
Khắp nơi trong hành lang đều là học sinh và phụ huynh, Thẩm Đình Châu tìm được một phòng học trống để nhận điện thoại.
Điện thoại là trợ lý của Hạ Diên Đình gọi tới, muốn Thẩm Đình Châu qua đó một chuyến.
Cúp điện thoại xong, Thẩm Đình Châu mở wechat trả lời mấy tin nhắn.
“Ai bảo mẹ sắp xếp buổi xem mắt lần này cho con vậy, không phải con đã nói là không gặp sao? Con đã có bạn trai rồi…”
Một giọng nữ u oán vang lên từ xa.
Thẩm Đình Châu ngẩng đầu, cửa sau phòng học bị người ta đẩy ra, một người phụ nữ thân hình cao gầy, khí chất xuất chúng đi tới.
Cô đi thẳng đến cửa sổ, lời nói càng ngày càng kịch liệt: “Từ nhỏ đến lớn chuyện gì mẹ cũng nhúng tay vào, hiện tại ngay cả hôn nhân của con mẹ cũng không buông tha.”
Thẩm Đình Châu không dễ nghe chuyện riêng tư của người ta, thừa dịp cô gái đó không phát hiện lặng lẽ đi ra ngoài.
Không biết bên kia điện thoại lại nói gì, cô ấy cười nhạo: “Hạ Diên Đình thì sao?”
Bước chân Thẩm Đình Châu dừng lại.
Hạ Diên Đình?
Là chủ thuê số một cưỡng ép người khác yêu mình ấy hả?
"Con nói lại một lần nữa, con đã có bạn trai rồi, con sẽ không bao giờ vì tiền mà kết hôn với người khác giống như mẹ và bố con đâu..."
Người phụ nữ bực bội quay đầu, tầm mắt chạm vào Thẩm Đình Châu.
Trong lòng Thẩm Đình Châu nao núng, áy náy gật đầu với cô gái rồi nhanh chóng rời đi.
Trở lại phòng học, Phó Vân Vân lập tức sáp tới: “Anh, hôm nay anh làm cho em nở mày nở mặt quá.”
Thẩm Đình Châu:...
Phó Vân Vân hớn hở nói: "“Thật tuyệt vời, bỗng nhiên có thêm mấy cô em họ, thậm chí cả kẻ thù truyền kiếp của em cũng đến hỏi về anh nữa.”
Thẩm Đình Châu dở khóc dở cười: “Thế kẻ thù truyền kiếp của em là ai vậy?”
Phó Vân Vân giơ tay chỉ ra sau.
Thẩm Đình Châu thuận theo tay cô nhìn sang.
Hàng ghế sau chỉ có một nam sinh đang ngồi. Khuôn mặt cậu ta mang nét lai, đôi lông mày và ánh mắt sắc sảo, là kiểu người mà những cô gái tuổi mới lớn rất thích. Cậu ta có chút kiêu ngạo, có chút lạnh lùng.
Phát hiện Thẩm Đình Châu đang nhìn mình, khóe miệng nam sinh lịch sự cong lên, cúi đầu tiếp tục đọc sách trong tay.
Cả lớp đều ồn ào, chỉ có cậu ấy an ổn ngồi ở bàn học đọc sách.
Thẩm Đình Châu không khỏi lấy cậu ấy ra so sánh với Phó Vân Vân, nhịn không được nói: “Sắp thi rồi, em cũng lo học hành cho tốt đi.”
Phó Vân Vân mất hứng: “Thành tích của cậu ấy còn kém hơn cả em, không biết ở đây giả vờ làm học sinh giỏi cái gì. Chắc chắn là đang đọc những thứ sách vở bậy bạ, không thể để cho người khác nhìn thấy cũng nên."