Tống Thanh Ninh đối diện với ấn tượng và sự quan tâm đến từ Thẩm Đình Châu, chỉ cảm thấy lòng mình ấm lên: “Cám ơn bác sĩ Thẩm. Tôi sẽ nhớ lời khuyên của anh."
Cuộc trò chuyện giữa họ dẫu biết rằng có những mảng màu mờ ám không thể giải mã, nhưng trong phút chốc, công việc chăm sóc sức khỏe đã trở nên ưu tiên, tình cảnh phức tạp tạm thời được đặt qua một bên.
…
Lý Cảnh Hàng không còn vấn đề gì nhiều, nên Thẩm Đình Châu không ở lại lâu nữa.
Tống Thanh Ninh đi theo sau Thẩm Đình Châu, tiễn anh ra tận cửa, ánh mắt vừa muốn nói lại thôi.
Thẩm Đình Châu: ???
Thẩm Đình Châu thăm dò hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Tống Thanh Ninh siết chặt tay cầm cửa, sau đó lắc đầu: “Không có gì, bác sĩ về cẩn thận.”
Thẩm Đình Châu đoán anh ấy đang lo lắng cho Lý Cảnh Hàng, an ủi vài câu rồi mới rời đi.
Ngày hôm đó thật mệt mỏi với Thẩm Đình Châu, anh về nhà đã là hai giờ sáng, ngủ một giấc tới tận tám giờ sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Đình Châu nắm lấy chùm chìa khóa xe đặt trên tủ giày, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Tần Tư: Báo cáo kiểm tra đã có rồi, định khi nào qua lấy?
Thẩm Đình Châu trả lời đến ngay, nên bên kia cũng không nhắn thêm nữa.
Tần Tư là bạn cùng phòng đại học của Thẩm Đình Châu, sau khi tốt nghiệp anh ấy may mắn trở thành bác sĩ của một gia đình giàu có, trong khi Tần Tư lại chọn một bệnh viện tư nhân lương cao.
Bấy lâu nay họ vẫn giữ liên lạc, đôi khi hẹn nhau đi ăn, uống vài ly.
Thẩm Đình Châu lái xe khoảng bốn mươi phút tới bệnh viện.
Mở cửa phòng khám, Tần Tư mặc áo blouse trắng đang ngồi trên ghế văn phòng, giao việc cho trợ lý bác sĩ.
Thẩm Đình Châu đợi ở lối vào một lúc, chờ cho đến khi Tần Tư xử lý xong việc, mới cầm túi đồ đi tới.
Nhìn thấy logo trên túi giấy, ánh mắt của Tần Tư sáng lên, "Cậu có ghé qua tiệm bánh đỏ à?"
Thẩm Đình Châu đưa túi giấy cho Tần Tư: “Bánh donut cậu thích và chocolate kép phô mai đây.”
Tần Tư mê đồ ngọt như điếu đổ, nhưng ở nhà nuôi cả tám chú mèo cưng, anh ấy không dám chứa đồ ngọt ở nhà, lo sợ các con mèo con ăn phải.
Tần Tư hài lòng nhận lấy, từ ngăn kéo lấy ra một chồng báo cáo kiểm tra đưa cho Thẩm Đình Châu.
Những báo cáo kiểm tra này thuộc về người thuê thứ ba của Thẩm Đình Châu.
Người chủ này có thể trạng khá đặc biệt, mặc dù là đàn ông nhưng có thể mang thai, và đã mang thai hơn ba tháng.
Hôm qua Thẩm Đình Châu đã dẫn người đó đến bệnh viện này thực hiện một vài xét nghiệm cơ bản, sau khi báo cáo ra, Tần Tư đã giúp anh sắp xếp lại.
Thẩm Đình Châu mở báo cáo, nhìn lướt qua các chỉ số.
Mọi thứ đều ổn.
Cả em bé và người lớn đều rất khỏe mạnh.
Tần Tư cắn một miếng chocolate phô mai và hỏi: “Buổi trưa đi ăn với nhau không?"
Thẩm Đình Châu đặt báo cáo kiểm tra vào bìa hồ sơ: “Tùy vào thời gian, tôi còn phải giao báo cáo này cho Tô tiên sinh nữa, tôi đi trước đây."
Tần Tư gọi anh lại: “Khoan đã."
Thẩm Đình Châu quay đầu lại.
Tần Tư vung vẫy trước mặt Thẩm Đình Châu ba chiếc móc khóa: “Muốn không? Làm từ lông mèo đấy."
Ánh mắt Thẩm Đình Châu theo đuôi chiếc móc khóa, nếu có đuôi, anh đã lắc đuôi thành cái quạt điện rồi.
Cứu!
Đáng yêu quá đi thôi!!!
Tần Tư đã dùng lông mèo để tạo ra ba cái đầu mèo trên móc khóa, đầu tròn tròn, tai mèo hình tam giác, mắt to màu xanh.
Một trong số đó thậm chí còn làm nơ bằng lông mèo màu bạc đổi sắc.
Thẩm Đình Châu ao ước mình biến thành con gà gáy té le té le, nhưng anh đã kiềm chế được bản thân, nói lơ đãng: “Cho tôi cái nào cũng được."
Nhìn Thẩm Đình Châu cố tỏ ra kiêu kỳ, Tần Tư chậc một tiếng.
Còn giả bộ với anh ấy nữa sao?
Tần Tư chưa kịp mở miệng chế nhạo, chiếc điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên reo lên, là một bệnh nhân VIP đã hẹn khám vào sáng nay, một phó tổng của công ty niêm yết nào đó.
Tần Tư nhấc máy.
Cuộc gọi là từ trợ lý phó tổng gọi đến, nói rằng có việc đột xuất vào buổi sáng hôm nay, muốn dời thời gian khám sang buổi chiều.