Chương 1
Vào lúc 7 giờ tối, Thẩm Đình Châu tự nấu cho mình một đĩa mỳ Ý thơm ngon.
Ngay cái lúc đang tưới nước sốt thịt lên mì, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Người đứng ngoài cửa dường như rất vội vàng, không chỉ nhấn chuông cửa mà còn gõ cửa rất gấp gáp.
Thẩm Đình Châu hơi ngơ ngác, đặt đĩa mì xuống rồi đi ra mở cửa.
Ở ngoài là hai khuôn mặt quen thuộc, mặc vest đen, đeo kính mắt râm đang đứng đó.
Trước khi Thẩm Đình Châu kịp phản ứng, hai người đã kẹp lấy cánh tay của anh kéo anh ra ngoài.
Thẩm Đình Châu: !!!
Trước hai chàng trai vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, Thẩm Đình Châu cao 1m80 bị họ kéo ra cửa thang máy như một con gà con.
Đôi dép lông mao còn mang trên chân giữa đường bị rơi mất một chiếc.
Người đàn ông đứng kế bên dừng lại, cúi xuống nhặt dép lên rồi giúp anh mang vào chân lại.
Con ngươi của Thẩm Đình Châu rung nhẹ, khuôn mặt thường lạnh lùng bình tĩnh của anh bắt đầu hơi cứng đờ: “Anh định làm gì vậy?"
Người đàn ông nhặt dép nhìn sang: “Bác sĩ Thẩm, Hạ tổng hơi bệnh."
Thẩm Đình Châu không thở ra hơi, nhìn vào chiếc áo ngủ trên người mình, anh cảm thấy khó chịu: “Vậy thì các người cũng đợi tôi thay đồ đàng hoàng rồi hẳn đi chứ.”
Biểu cảm của người đàn ông lúc này còn kỳ lạ hơn cả Thẩm Đình Châu: “Bệnh của Hạ tổng hơi… Gấp." Và còn hơi điên nữa.
Thẩm Đình Châu cảm thấy hoài nghi: “Gấp đến mức nào?"
Không phải là mới nói chỉ là hơi bệnh thôi sao?
"Gấp lắm," Người đàn ông tránh ánh mắt của Thẩm Đình Châu: “Khi nào anh đến thì biết."
Tiếng "ding" vang lên, cánh cửa thang máy vừa vặn mở ra.
Hai người đàn ông nhìn nhau, ăn ý nhấc Thẩm Đình Châu lên, sau đó đi vào thang máy.
Thẩm Đình Châu: “...”
Hai người đàn ông liếc nhau một cái, hiểu biết nhau và lại đưa Thẩm Đình Châu đi, sau đó bước vào thang máy.
Thẩm Đình Châu: “...”
---
Trong mỗi câu chuyện về tổng tài, ngoài một người quản gia nói "Lâu rồi không thấy thiếu gia vui như vậy" ra, bác sĩ gia đình cũng là một phần không thể thiếu.
Thẩm Đình Châu chính là một kiểu bác sĩ gia đình như vậy, luôn phải giúp mấy ông tổng tài giải quyết mọi vấn đề phức tạp.
Đúng vậy, là tổng tài đó.
Anh có tổng cộng bốn người chủ, người chủ số 1 là người gây ra nhiều phiền toái nhất cho anh, hai vệ sĩ cũng là từ gia đình của chủ nhân số một.
Sau khi bị các vệ sĩ nhét vào trong xe, chiếc Bentley đen chạy đường tắt, chỉ mất hơn hai mươi phút để đến biệt thự của Hạ Diên Đình.
Khi xuống xe, Thẩm Đình Châu, đang cảm thấy hơi say xe, đầu hơi trướng, hai chân như nhũn ra.
Nhìn thấy tình trạng của anh, vệ sĩ không do dự kéo anh lên, nhanh chóng bước lên bậc thang.
Thẩm Đình Châu ngượng ngùng, vừa muốn nói không cần, thì trợ lý của Hạ Diên Đình từ cửa đi ra, đi tới chỗ anh.
Người đó tiến lên và đưa hộp thuốc vào lòng Thẩm Đình Châu, nói một cách chân thành: “Lại làm phiền bác sĩ Thẩm rồi."
Thẩm Đình Châu không kịp nói thêm một từ nào, người và hộp thuốc đã bị đẩy vào cửa phòng.
Thẩm Đình Châu: ...
Tình huống này là sao trời?
Anh đang mang đôi dép lông và một bộ đồ ngủ, đứng ở cửa trước ngẩn ra.
Mùi máu như mùi sắt rỉ sét trong không khí khiến chóp mũi Thẩm Đình Châu giật giật.
Là một bác sĩ, anh rất nhạy cảm với mùi máu, vì vậy theo mùi này mà đi về phía trước.
Bước qua cửa sảnh, nhìn thấy cảnh trong phòng khách, Thẩm Đình Châu cảm thấy sợ hãi.
Toàn bộ sàn nhà đầy mảnh kính vỡ, mảnh kính kết hợp với nhiều tơ máu, đồ đạc trong nhà ngổn ngang, bàn trà làm từ đá hoa cương nứt thành hình mạng nhện.
Ở trước cửa sổ lớn, ông chủ của Thẩm Đình Châu đang bóp cổ của một thanh niên, áo sơ mi của thanh niên đẫm máu, cả ngực lẫn cánh tay đều bị máu làm cho ướt đẫm, rèm cửa bên cạnh được gió thổi rung lên.
Má ơi, bộ đây là hiện trường của mấy bộ phim gϊếŧ người à?
Thẩm Đình Châu thở nhanh, lấy điện thoại ra khỏi túi quần, định gọi cảnh sát thì có một tiếng nhạo báng lạnh lùng vang lên trong phòng.
"Không phải là muốn gϊếŧ tôi sao?"
Hạ Diên Đình nắm chặt tay thanh niên đang cầm dao trái cây, đặt lưỡi dao nhiễm máu vào động mạch lớn của chính mình, dáng vẻ lạnh lùng: “Đừng run chứ, cầm cho chắc vào, rồi đâm vào đây."