Lương Hoa được khen ngợi, cảm thấy rất tốt.
Từ khóe mắt, bà ta nhìn thấy cô Lâm im lặng ngồi sang một bên, nghiêm túc đọc sách giáo khoa, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Bà ta tức giận nói: “Có người nhặt hết rác trong lớp, xem ra lần này điểm trung bình sẽ giảm đi rất nhiều, tuy nhiên, dù có thấp đến mấy thì vẫn sẽ xếp cuối. Thà chủ nhiệm lớp một còn hơn là lớp kém cỏi.”
Cô Lâm chỉnh lại kính, im lặng không nói gì.
Cô ấy không thích lấy lòng Lương Hoa, còn lại hai giáo viên chủ nhiệm lại thích lấy lòng Lương Hoa, cho nên cô ấy cùng ba giáo viên chủ nhiệm cũng không cần đối phó, cô ấy cũng là người có thể nhẫn nhịn, rất ít mâu thuẫn với bọn họ, chỉ có ba người bọn họ là thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lương Hoa thấy cô Lâm không đáp lại, càng tức giận hơn.
“Cô Lâm, người trong lớp của cô không thể chống đỡ được bức tường bằng bùn, có cần phải nghiêm túc như vậy không?”
Trực tiếp gọi họ bằng tên.
Cô Lâm đứng dậy, cầm sách giáo khoa và cặp sách bước ra khỏi văn phòng.
Cô ấy có thể nghe thấy tiếng cười khinh thường của Lương Hoa khi đến cửa, cô ấy dừng lại và nói: “Người có thành tích tốt và người có thành tích kém đều là học sinh của chúng ta. Lương Hoa, cô không xứng với hai chữ giáo viên.”
“Lâm Khả!”
Lương Hoa đứng dậy, mặt đỏ bừng, tức giận.
Đáng tiếc đối phương chỉ để lại cho bà ta một góc nhìn từ phía sau.
“Cô Lương, chờ có kết quả, cô Lâm chẳng phải sẽ hối hận sao?”
“Là một giáo viên, ai mà không thích học sinh điểm cao chứ? Không thích học sinh điểm xuất sắc, chẳng lẽ thích học sinh điểm kém sao?”
“Cô Lương, cô được chọn là giáo viên xuất sắc, cô không xứng với hai chữ giáo viên thì ai có thể xứng chứ?”
Các giáo viên chủ nhiệm lớp hai và lớp ba nhanh chóng bước tới an ủi.
Nghe xong lời nói của bọn họ, Lương Hoa liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Chỉ cần nhìn vào vị trí của cô Lâm, ánh mắt càng trở nên dữ tợn hơn.
Ba người Tần Sơ Nhu rời khỏi văn phòng, Tần Sơ Nhu đột nhiên nói: “Tớ sẽ cố gắng hết sức để tham gia kỳ thi toán học này.”
Tô Nghi Tu lạnh lùng liếc nhìn cô ta, không nói gì.
Lục Minh không khách khí như vậy, đút hai tay vào túi quần, thô lỗ nói: “Kỳ thi của cô liên quan gì đến tôi?”
Tần Sơ Nhu có vẻ xấu hổ.
Cô ta nắm lấy góc áo của mình và nói: “Tớ cảm thấy thật vinh hạnh khi được tham gia kỳ thi với các cậu.”
Lục Minh ghét Tần Sơ Nhu, người trông rất thanh tú và kiêu ngạo, nghe thấy lời nói của cô ta, anh ta chế nhạo: “Tôi thì chẳng thấy vinh hạnh, hơn nữa, còn chưa biết cô có thể lấy được vị trí thứ ba hay không.”
Trước khi Tần Sơ Nhu gặp Phó Hàn Xuyên, cô ta đã phải lòng Lục Minh, có gia cảnh tốt, ở trong trường không có nhiều người có thể sánh bằng với cô ta.
Lúc này, lại nghe được anh ta nói lời không tốt, mặt đỏ bừng, nhìn Tô Nghi Tu cầu cứu, nhưng Tô Nghi Tu chẳng thèm nhìn cô ta dù chỉ một chút.
Lục Minh cười lạnh nói: “Sao có người không có trí nhớ lâu dài, cứ khăng khăng cho mình được vạn người say đắm.”
Tần Sơ Nhu nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ bừng, không biết là nhục hay tức giận.
Họ đi bộ về lớp một, Lục Minh và Tô Nghi Tu trở về chỗ ngồi.
Tần Sơ Nhu không dám để những người trong lớp một nhận ra sự kỳ lạ của cô ta, nên cô ta cúi đầu quay về chỗ ngồi và ngồi xuống.
Buổi tối, Tần Sênh đi ngủ sớm, ngày hôm sau có bài kiểm tra.
Sau khi các bạn lớp bốn cổ vũ lẫn nhau thì họ trở về phòng thi của mình.
Việc sắp xếp chỗ thi ở thành phố H là ngẫu nhiên, không dựa trên thành tích.
Tần Sênh, Tần Sơ Nhu và Lục Minh tình cờ ở cùng một phòng thi, Lục Minh ngồi trước mặt Tần Sênh, còn Tần Sơ Nhu thì ngồi hàng cuối cùng bên cửa sổ, cách bọn họ một khoảng.