Phó Hà Xuyên trầm giọng hét lên, thanh âm nhu hòa, ánh mắt rơi vào ảnh của Tần Sênh, trong mắt dường như có ánh sáng.
Cô gái ở trong giấc mơ của anh không phải là ảo giác mà là người thật.
Phó Hàn Xuyên có một bí mật không rõ, anh đã yêu cô gái thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh khi anh còn rất trẻ, mặc dù giấc mơ đó không hề đẹp đẽ.
…
Những học sinh mặc đồng phục lần lượt ra khỏi trường, Phó Hàn Xuyên bước xuống xe, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh trong đám đông.
Phó Hàn Xuyên có chút khẩn trương, cúi đầu nhìn quần áo của mình, thấy không có vấn đề gì, liền đi tới chặn Tần Sênh.
Tần Sênh cao 1m6, ở kiếp trước cô cao 1m68, cô vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn và chỉ cao tới vai Phó Hàn Xuyên.
Phó Hàn Xuyên nhíu mày, nhìn cô gái, dùng giọng nói dịu dàng êm dịu gọi ra cái tên mình đã luyện tập vô số lần trên xe: “Sênh Sênh.”
Tần Sênh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy Phó Hàn Xuyên, tai và con ngươi hơi co lại.
Trong tiềm thức, thực hiện hành động giống như kiếp trước và lùi lại một bước.
Đôi mắt của Phó Hàn Xuyên tối sầm lại, nhưng rất nhanh sau đó anh lại cảm thấy nhẹ nhõm, có thể nói, Tần Sênh là một cô gái mà anh đã quen biết nhiều năm, đối với Tần Sênh, anh chỉ là một người xa lạ.
“Lục Chung Quốc, ông ngoại của tôi.”
Phó Hàn Xuyên lấy ra một bức ảnh của ông cụ Lục.
“Ông nội Lục.” Ánh mắt của Tần Sênh khẽ run lên, cô lại nhìn thấy ông nội một lần nữa, mặc dù trong ảnh chỉ có ông cụ.
“Sênh Sênh, ông ngoại tôi muốn gặp cô, ông ấy nói sẽ báo đáp ơn cứu mạng của cô, nên cô có thể cùng tôi về nhà gặp ông được không?” Phó Hàn Xuyên nhìn Tần Sênh chăm chú, hướng cô ngỏ lời mời.
Lông mi dài của Tần Sênh khẽ run lên, cô gật đầu.
Tất nhiên là cô sẵn sàng đi rồi, từ lúc sống lại, cô đã mơ ước được gặp ông nội Lục và anh Phó, nhưng cô không dám.
Ở kiếp trước, họ đã nhắc đi nhắc lại với cô rằng Tần Sơ Nhu không phải là người tốt, nhưng cô cho rằng họ có thành kiến với Tần Sơ Nhu và xa lánh họ vì sự xúi giục của Tần Sơ Nhu.
Chắc chỉ có mỗi mình cô là người coi lòng tốt của lòng lang dạ thú.
Phó Hàn Xuyên nhéo ngón tay, muốn xoa đầu xù của Tần Sênh.
Hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm muốn giơ tay nhưng Tần Sênh đã lên xe.
Phó Hàn Xuyên bất đắc dĩ cười, ngồi ở ghế sau.
Bên cạnh anh là Tần Sênh, cô gái mà anh đã thích nhiều năm, ở độ tuổi này hiếm khi lo lắng, nhưng bây giờ anh lại trở nên căng thẳng.
Mùi hương ngọt ngào của Tần Sênh xông vào mũi Phó Hàn Xuyên, còn có mùi sữa nhàn nhạt, Phó Hàn Xuyên tựa vào người của Tần Sênh không dám nhúc nhích.
Tần Sênh không phải là người nói nhiều, tính tình của Phó Hàn Xuyên cũng trầm tính, ít nói và không tạo ra chủ đề.
Phó Hàn Xuyên muốn nói chuyện cùng Tần Sênh, lại không biết nên nói gì.
Suốt đoạn đường hai người im lặng trở về nhà họ Lục.
Ông cụ Lục nghe được Tần Sênh tới liền vui mừng, sớm đã đứng trước biệt thự chờ đợi.
Chờ đợi một giờ, Tần Sênh cuối cùng cũng tới.
“Sênh Sênh à.”
Nhìn thấy Tần Sênh, ông cụ Lục giống như thân quen nắm tay Tần Sênh đi về phía biệt thự, quên mất cháu ngoại của mình.
Phó Hàn Xuyên nhàn nhã đi phía sau, nhìn bàn tay của ông cụ Lục nắm lấy cổ tay trắng nõn của Tần Sênh, trong lòng cảm thấy có chút ghen tị.
“Sênh Sênh, từ khi trở về ta vẫn nhớ cháu, làm ta nhớ cháu chết đi được.” Nói xong ông cụ nhìn về phía Phó Hàn Xuyên: “Đều tại tên nhóc này giữ ta ở bệnh viện, sau đó về nhà cũng không cho ta bước chân ra ngoài cửa, bắt thằng bé đi tìm cháu, cuối cùng nhờ tài năng xuất chúng cùng tìm được trong nhiều năm!”