Là Phụ Nữ Là Phải Mạnh Mẽ

Chương 5

Cố Trình Diệc đưa tôi đến bệnh viện.

Lúc băng bó, tôi hỏi “Tôi nhớ công ty nhà họ Lý cách đây khá xa, Giám đốc Cố sao lại ở đây.”

“Cậu ta không giấu giếm được cảm xúc”

Mắt anh ta nhìn theo chân tôi “Khi huỷ hợp đồng, cậu ta rất bực tức và không cam lòng.”

Bị anh ta nhìn chằm chằm vào chân, tôi đỏ mặt xấu hổ.

“Cảm, cảm ơn anh.” Tôi hơi lắp bắp “Nếu không có anh chắc tôi đã có chuyện rồi.”

Anh ta lại hỏi tôi “Lý Thắng không đến tìm cô à?”

Nghĩ lại cảnh tượng Lý Thắng đập kính lái xe, lòng tôi đầy sợ hãi.

“Có, hắn ta rất hận tôi.”

“Khiến cô bị nhốt lại à?”

Tôi đột nhiên hiểu ra. Anh ta nói như vậy, có vẻ có gì đó không đúng lắm. Trên đường sao tự dưng có nhiều đinh như vậy. Mà xe tôi vừa dừng lại, Lý Thắng lập tức xuất hiện.

Hắn ta theo dõi tôi??

Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Trình Diệc, anh ta nheo nheo mắt nhìn tôi.

Cố Trình Diệc đưa tôi về nhà, bố tôi sau khi biết chuyện vỗ bàn “Quá đáng lắm rồi. Thằng đó là đang cố ý làm người khác bị thương, là phạm pháp.”

Nhìn chân tôi gói như cái bánh chưng, mẹ đỏ cả mắt.

“Trời ơi con tôi, khổ thân con, may mà con không sao.”

Tôi gạt nước mắt cho mẹ, nói với bố“ Con đã báo cảnh sát rồi.”

Bố tôi gật gật đầu, quay sang nắm tay giám đốc Cố “ May quá có giám đốc Cố cứu Dư Dư, cảm ơn cậu!”

Sau đó kéo anh ta lại gần thì thầm “ Trước đây từ chối hợp tác là do nghĩ cậu còn quá trẻ, không đáng tin cậy. Giờ xem ra là tôi già rồi, hoa mắt.”

Cố Trình Diệc lắc đầu “ Cháu cứu Khương Dư, không có mục đích gì khác.”

Cánh sát đến nhà nói với tôi, rất khó xử lý Lý Thắng.

Không có camera giám sát, không có làm tôi bị thương nặng, cho dù là đe doạ khiến xe bị ngập nước cũng phải tốn thời gian tìm chứng cứ.

Tôi nhìn Cố Trình Diệc. Anh ta tuy biết Lý Thắng gây chuyện, nhưng không trực tiếp nhìn thấy, không được xem như nhân chứng.

Tiễn cảnh sát đi, Cố Trình Diệc cũng định đi luôn. “Đợi chút.” Tôi gọi anh ta “Có thể cho tôi cách thức liên hệ của anh không?”

Anh ta nhìn là tôi liền biến thành lắp bắp.

“Tôi, tôi mời anh ăn cơm có được không?”

Anh ta trầm mặc trong chốc lát “Nhìn cô rất dễ bị lừa gạt.”

Tôi:?

Anh ta chợt nhếch miệng cười nhẹ: “Dưỡng thương cho lành đi”

Tôi bị nụ cười của anh ta làm tăng nhịp tim. Vừa quay lại thì bảo mẫu bước tới nói với tôi “ Khương Hoan đi một mình đến nhà họ Lý rồi!!!!!!”

Tôi “Cái gì cơ?”

Cố Trình Diệc “??”

Mới nói tôi dưỡng thương tử tế đi mà.