Công Khai

Chương 25.2: Chấm dứt hợp đồng

May mà có thư ký Tùng đích thân đưa anh ta đến đây, còn có bảo vệ dẫn đường, nếu không anh ta tuyệt đối sẽ lạc đường.

Ồ, hoặc có thể anh ta căn bản không thể vào đây được.

Chẳng trách lần trước Tần Mang đã nói, nhà mới của cô thì paparazzi nhất định sẽ không cách nào có thể đến gần nửa bước.

Ngoài khu biệt thự chính, xung quanh còn có những biệt thự phụ, đều là những biệt thự xa hoa lộng lẫy nhiều tầng, cách đó không xa thậm chí còn có sân bay trực thăng, thậm chí còn có khu vườn riêng cho từng loại hoa khác nhau, mà đây chỉ là một góc của trang viên này.

Chỉ là những gì mà anh ta nhìn được.

Còn rất nhiều những cái khác mà anh ta chưa thấy được.

Mạnh Thính nổi da gà, hóa ra Tần Mang vào giới giải trí thật sự là quá chịu nhiều cực khổ rồi.

Cũng chẳng trách Tần tổng lại ép cô rời khỏi giới giải trí.

“Đại tiểu thư, người hạ phàm thật sự đã chịu khổ nhiều rồi.”

Nói xong, cũng khiến Tần Mang nổi da gà theo: “Có bệnh?”

Mạnh Thính: “……Có chút.”

Bệnh đau mắt.

Vì sao anh ta lại không thể đầu thai vào nhà tốt như vậy!!!!

Tần Mang vội vàng đi đến tập đoàn Hạ Thị nên không có thời gian rảnh nói chuyện với ánh ta, vài bước liền xuống dưới tầng: “Anh đến đây làm gì? Đón em đi xin lỗi Ngu Khánh?”

Mạnh Thính đột nhiên cười lớn.

Đoán rằng Tần Mang chưa có xem điện thoại.

Anh ta trực tiếp đưa máy tính bảng cho cô: “No no no, em xem hot search đi.”

Hot search?

Lông mày mảnh khảnh của Tần Mang hơi nhướng lên, rũ mắt nhìn xuống màn hình, ánh mắt chợt cứng đờ trong giây lát.

#Tần Mang chấm dứt hợp đồng với công ty cũ trong hòa bình#

#Công ty cũ chúc Tần Mang tiền đồ như gấm, tỏa sáng rực rỡ#

#Khuôn mẫu chấm dứt hợp đồng trong hòa bình của giới giải trí#

Mạnh Thính có mật khẩu tài khoản weibo của Tần Mang, sau khi nhận được tin tức của Tùng Trăn bên kia, anh ta liền nhanh chóng chuyển tiếp.

Sau đó tạo tài khoản chính thức Phòng làm việc của Tần Mang.

Tuy rằng—

Hiện tại đoàn đội tính cả nghệ sĩ cũng chỉ có 3 người.

Ngoài Mạnh Thính, còn có Tiểu Đồng cũng đã từ chức ở Hạc Châu Entertainment.

Fans rất vui khi thấy điều này.

Dù sao Tần Mang cũng đã ký hợp đồng với Hạc Châu Entertainment 2 năm, nhưng công việc chẳng làm được gì, tài nguyên và marketing cũng đều là rác rưởi.

Với ưu thế hơn người của Tần Mang, vậy mà bị Thẩm Uyển Âm áp chế, hút máu khiến cô đến một tác phẩm tiêu biểu cũng không có.

Vì vậy, sau khi tuyên bố chấm dứt hợp đồng xong.

Fans lúc này nhất định đang mở hội ăn mừng.

[Chúc mừng chúc mừng, thành lập Phòng làm việc của riêng mình, sau này sẽ được tự do rồi!!]

[Aaaaaa, cuối cùng em cũng đợi được ngày này!]

[Tần Mang chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ, không có sự lôi kéo liên lụy của công ty vô dụng nào đó, chắc chắn chị có thể càng bay cao bay xa hơn nữa!]

[Hahahahaha, lầu trên cho nhau chút mặt mũi đi.]

[Tôi cũng muốn cho mặt mũi nhé, nhưng bạn nghĩ xem, Tần nữ thần liên tiếp xảy ra chuyện, nhưng công ty đã làm được những gì?]

[Một động thái cũng không có!]

[May mà Mang Mang nhà chúng tôi có thể tự mình chống đỡ được, cũng coi như là khổ tận cam lai.]

[…..]

Tuy nhiên, cũng có một số người đặt ra câu hỏi: Hạc Châu Entertainment có điên không, cứ vậy mà thả cây rụng tiền của mình đi sao? Công ty bọn họ nổi danh là bóc lột nghệ sĩ? Xong việc rồi chắc sẽ không vạch trần tài liệu đen của Tần Mang để báo thù đấy chứ?

Phải nói rằng.

Người hiểu rõ các công ty giới giải trí nhất chắc chắn phải là fans của nhà bọn họ.

Tần Mang cũng không vội đi ra ngoài nữa.

Chậm rãi ngồi xuống, những ngón tay trắng ngọc nhẹ nhàng chạm vào màn hình, kéo xuống đọc bình luận.

Dư luận đã sóng yên biển lặng.

Mọi chuyện đều theo chiều hướng có lợi cho cô, quả thực không giống tác phong của Hạc Châu Entertainment.

Tần Mang vẫn còn nhớ lúc đó Ngu Khánh đã kiêu ngạo, tự mãn thế nào, chắc chắn rằng cô sẽ quay lại cầu xin ông ta.

“Ngu Khánh tại sao lại đột nhiên biết điều như vậy?”

Mạnh Thính nghẹn cả buổi sáng, cuối cùng cũng nghe được câu hỏi này của Tần Mang, anh ta liền một mạch giải thích rõ ràng chuyện sáng nay Tùng Trăn đến Hạc Châu để bàn chuyện.

Mạnh Thính không hổ là tốt nghiệp khoa Văn, liền kể một câu chuyện đơn giản như vậy có thể thăng trầm lên xuống như một câu chuyện đầy drama.

Còn chưa đã thèm mà nói tiếp: “Còn không phải do Hạ tổng ra tay sao.”

Cuối cùng còn cười cười đầy thần bí: “Đúng rồi, khi nào thì em đến công ty một chuyến? Ngu tổng sẽ phải xin lỗi em trước mặt toàn bộ nhân viên công ty đó.”

Cuối cùng Tần Mang cũng cong môi mỉm cười lần đầu tiên trong ngày.

Dưới ánh sáng rực rỡ, cô gái mỉm cười xinh đẹp động lòng người, cho dù không trang điểm nhưng cũng không thể che giấu được sắc mặt vui vẻ phấn khích.

Cuối cùng cô cũng hiểu ý của Hạ Linh Tễ khi anh nói đã báo thù giúp cô là gì rồi.

Xem như anh thức thời.

Không có lừa dối cô.

Khi cô cầm điện thoại lên và chuẩn bị nghĩ tới sẽ cảm ơn anh thế nào——

Quản gia bưng lên một đĩa trái cây.

Sau đó ông ấy chỉ vào những múi cam được cắt gọt tinh tế đặc biệt được để một góc riêng, nói: “Tiên sinh nói gần đây phu nhân thích ăn cam, đặc biệt bảo tôi chuẩn bị cho ngài….”

Thịt quả mềm mại, mọng nước, vừa đặt đĩa xuống bàn Tần Mang đã có thể ngửi được mùi cam ngọt ngào.

Rõ ràng cô thích quả vải nhất, nhưng những quả cam này nhìn rất ngon miệng nên cô cũng không quan tâm đến việc Hạ Linh Tễ không biết sở thích của cô.

Từ từ, cam là cái gì?

Tần Mang dùng dĩa xiên một miếng cam lên, vừa đưa tới bên môi, tay cô đột nhiên run lên.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên tư thế tối qua!

*Cam ở đây là 脐橙 ý chỉ tư thế cưỡi ngựa á =))))))

Cuối cùng cô cũng hiểu được cái “hiểu rồi” của Hạ Linh Tễ là gì.

Anh hiểu cái mọe gì!

Ai thích cái tư thế này!

Rõ ràng thứ cô thích là vòng eo của anh!

Tất cả sự cảm kích của cô với Hạ Linh Tễ đều biến mất trong đĩa cam tươi ngon mọng nước kia rồi.

Tần Mang sắc mặt lạnh xuống.

Nếu không phải cô vẫn còn một chút lý trí—–

Thôi đi.

Ân nhân mà.

Tạm thời chưa động thủ với anh.

Nhịn chút nữa.

Vài phút sau.

Dưới ánh mắt hoang mang của Mạnh Thính, Tần Mang đột nhiên xoay người đi lên tầng.

Cố ý trang điểm thật tinh tế và hoàn mỹ, mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc lung linh, dịu dàng đứng trên bậc thang, cô trông như một viên ngọc bích đẹp nhất trên thế giới, mái tóc dài xoăn được tùy ý cuốn lên, buộc bằng một dải lụa cùng màu tùy ý rũ xuống cần cổ, làm nổi bật làn da trắng như tuyết.

Khi cô chuyển động.

Dải lụa đung đưa theo.

Mơ hồ nhìn thấy một con sư tử nhỏ màu trắng dễ thương được thêu ở phần đuôi váy.

Đây là ấn ký đặc quyền của Tần Mang được chế tác đặc biệt.

Từ nhỏ, hầu hết những món đồ của cô được yêu cầu sản xuất riêng đều có ấn ký này.

Mạnh Thính sửng sốt một chút.

“Em làm gì thế?”

Đi gặp Ngu Khánh tôi, có cần phải lộng lẫy như vậy không?

Ông ta cũng xứng sao?

Tần Mang đứng cạnh bàn trà, duỗi ngón tay ngọc thon dài ra, cho người hầu dọn đĩa hoa quả mà cô chỉ vừa ăn một miếng cam kia đi, rồi mỉm cười với anh ta một cái.

Thêm một chút vẻ đẹp lạnh lẽo.

Nhưng lại nói bằng một thanh âm vừa nhẹ vừa khẽ: “Tất nhiên là thưởng cho người chồng thân yêu nửa đêm bận rộn lao lực lại phải dậy sớm đi làm kia rồi ~~”

Mạnh Thính: “…..”

Tại sao nghe có vẻ như muốn đi mưu sát chồng thế nhỉ?