Công Khai

Chương 25.1: Chấm dứt hợp đồng

Dưới ánh trăng.

Phía trên khung cảnh.

Đạo cụ của nữ chủ phòng.

Đốt ngón tay trắng lạnh của Hạ Linh Tễ chậm rãi nhấc một vật lên.

Đó là chiếc váy khiêu vũ bằng lụa mỏng manh đã được cất đi, lúc này lại được lấy ra mặc lại lên người Tần Mang một cách chậm rãi mà chỉnh tề.

Chất liệu lụa mỏng có màu sắc nóng bỏng.

Tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp ẩn hiện trong màn đêm, tựa như một khung cảnh tuyệt đẹp trong mơ còn lưu luyến chưa tan biến.

Trong giấc mơ, dải lụa đỏ chậm rãi bao phủ lấy sương tuyết trên tảng băng, cuối cùng dải lụa đỏ dần dần hóa thành ngọn lửa mãnh liệt, từng chút từng chút làm tan chảy tảng băng lãnh đạm lại nguy hiểm.

Xuyên qua lăng kính và thực thế, đều có một vẻ đẹp khác nhau.

Tất nhiên, với Hạ Linh Tễ mà nói thì thực tế càng tốt hơn.

Ít nhất không cần phải vào nhà vệ sinh để giải quyết mấy trăm triệu.

……..

Khi Hạ Linh Tễ chuẩn bị đặt cô xuống giường.

Ánh mắt Tần Mang chợt lóe lên, đột nhiên kéo dài giọng nói: “Đừng nhúc nhích,”

Hạ Linh Tễ ý vị thâm trường: “Thích?”

Tần Mang rũ mắt xuống, ánh mắt cô rơi vào đường cong vòng eo hoàn mỹ của người đàn ông, cơ bụng tám múi rắn chắc bùng nổ sức mạnh và sự nguy hiểm của người đàn ông.

Mỗi lần nhìn thấy nó, trong đầu cô sẽ hiện lên hình ảnh anh đứng cạnh chiếc phi cơ trực thăng mà Hạ Hủ Trừng đã cho cô xem hôm đó ở nhà cũ.

Đôi chân dài và vòng eo rắn chắc được bao bọc bởi chiếc quần rằn ri vừa ngầu vừa hoang dã.

Vì vậy, cô thành thật trả lời: “Thích.”

Vòng eo quyến rũ câu hồn, ai mà không thích cơ chứ.

Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ dưới ánh sáng như được phủ thêm một lớp màu sắc tươi sáng, và thấp thoáng nụ cười hiếm hoi.

Anh cũng không có ý định che giấu, gật gật đầu cười nhẹ: “Hóa ra là như vậy.”

“Hạ mỗ hiểu rồi.”

Tần Mang hiện tại ngoại trừ đóa hoa bỉ ngạn bí ẩn và quyến rũ trên lưng anh thì chính là thích vòng eo của anh nhất.

Nhưng cô luôn cảm thấy cái mà Hạ Linh Tễ hiểu và cái mà cô nghĩ có chút khác nhau.

Đáng tiếc rằng.

Hạ Linh Tễ không hề cho cô thời gian để suy nghĩ.

Thấy Tần Mang sung sướиɠ xong liền bắt đầu ngây người ra, ánh mắt Hạ Linh Tễ liền tối sầm xuống: “Bà Hạ, cái tật xấu qua cầu rút ván này của em khi nào mới có thể đổi được?”

“Hửm?”

Hàng mi như cánh bướm của Tần Mang ngây thơ chớp chớp.

Cô có sao?

*

Cả một đêm qua Ngu Khánh ăn không ngon ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại liền nhớ tới lời nói lạnh thấu xương của Hạ Linh Tễ trong bữa tiệc đó, cùng với vẻ mặt của những người khác nhìn ông ta khi rời đi, có người thì châm chọc, có người thì cười đùa, có người thì thương hại.

Cho dùng là vẻ mặt nào.

Thì ông ta cũng đều không thể chấp nhận được.

Quan trọng hơn là— Ông ta không biết mình đã đắc tội vị nhân vật lớn kia ở chỗ nào.

Loại lưỡi đao treo trên đầu này không biết khi nào sẽ rơi xuống.

Chỉ càng dày vò nội tâm người khác hơn.

Trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc lá.

Khói thuốc vẫn còn lượn lờ quấn quanh, chứng tỏ tâm trạng của ông ta đang cực kỳ xấu.

Cho đến sáng hôm sau.

Ngu Khánh được trợ lý gọi đến công ty, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, ưu tú toàn thân mặc tây trang, đi giày da.

Là Tùng Trăn.

Ngu Khánh hôm qua vừa gặp anh ta.

Thư ký trưởng của người cầm quyền tập đoàn Hạ Thị, chỉ phục vụ một mình Hạ Linh Tễ.

Lúc này, đi theo phía sau anh ta là đoàn đội luật sư nổi tiếng nhất của tập đoàn Hạ Thị.

“Thư ký Tùng?”

“Là Hạ tổng có chỉ thị gì sao?”

Ngu Khánh trấn tĩnh lại hồi lâu mới bình tĩnh được nhịp tim hỗn loạn của mình, ông ta không thể hoang mang trước mặt cấp dưới được.

Nếu bản thân là người lãnh đạo mà cũng hoảng sợ thì làm sao có thể khiến cho cấp dưới phục mình được?

Tùng Trăn cười nhẹ, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: “Ngu tổng, chào buổi sáng.”

“Tôi thay mặt cô Tần Mang đến đây để bàn bạc với quý công ty về việc chấm dứt hợp đồng.”

Tần Mang?

Chấm dứt hợp đồng?

Vẻ mặt của Ngu Khánh giây trước vừa mới bình tĩnh lại, ngay sau đó nháy mắt đã nứt toạc ra.

Ông ta cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra vì sao ngày hôm qua Hạ Linh Tễ đột nhiên sắc mặt lại lạnh lùng như vậy.

Hóa ra là như vậy.

Ông ta lẩm bẩm: “Tần Mang cũng có bản lĩnh đấy, vậy mà có thể trèo lên…..”

Tùng Trăn cười nhạt: “Ngu tổng, cẩn thận lời nói.”

“Cô Tần, không phải là người mà ông có thể tùy ý chửi bới bôi nhọ được.”

Anh ta đặt tập tài liệu lên bàn của Ngu Khánh, đảo khách thành chủ nói: “Chờ khi Ngu tổng bình tĩnh lại, chúng ta lại bàn bạc tiếp về việc chấm dứt hợp đồng.”

“Hôm nay, tôi có nhiều nhất chính là thời gian.”

……..

……..

Hai tiếng sau.

Sau khi tiễn đoàn người của tập đoàn Hạ Thị rời đi, Ngu Khánh cả người mềm nhũn ngã phịch xuống ghế giám đốc.

Ông ta cuối cùng cũng biết lúc trước mình nhất thời bị quỷ ám nên mới vội vàng vì cái lợi trước mắt mà đắc tội đến một nhân vật lớn đến cỡ nào.

Thư ký bên cạnh bưng lên cho ông ta một cốc trà.

Từ sau khi bị Tần Mang tạt cà phê lên người, Ngu Khánh không còn muốn ngửi thấy mùi cà phê nữa.

Ông ta luôn cảm thấy dường như nó đang ngấm dần vào cơ thể chính mình.

Ngu Khánh tự nhủ: “Chẳng trách cô ta lại dám kiêu ngạo như vậy.”

Hóa ra là có một chỗ dựa lớn như thế.

Thư ký do dự nói: “Ngài thật sự muốn……”

Bây giờ trước mặt toàn thể nhân viên công ty, ông ta không những mất mặt, đến cả thanh danh cũng mất luôn.

Ngu Khánh không khỏi cười khổ: “Bây giờ có thể giữ được Hạc Châu, chính là đã nể mặt cựu chủ tịch trước đó rồi.”

Nếu không phải cựu chủ tịch lúc đó có tầm nhìn xa, năm đó ký hợp đồng trao cho Tần Mang sự tự do có thể sáng ngang với nữ diễn viên tuyến một, cũng coi như là tận tình tận nghĩa, nếu không e rằng lần này sẽ không chỉ đơn giản như vậy đâu.

Nếu Tùng Trăn biết ông ta đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ cười nhạo ông ta vì suy nghĩ quá nhiều.

Sở dĩ không ra tay với Hạc Châu Entertainment, ngoài việc công ty đã quá sa sút đến nỗi không cần Hạ Thị phải nhúng tay vào, còn có nguyên do—-Phu nhân chân trước vừa chấm dứt hợp đồng, chân sau công ty liền bay màu, cộng đồng mạng nhất định sẽ đưa ra các loại thuyết âm mưu.

Ai mà biết được sẽ đoán đến đâu.

*

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, mí mắt Tần Mang đều đã sưng lên.

Hạ Linh Tễ ở phương diện này vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, lại có một tật xấu, anh thích nhìn cô khóc, cô càng khóc anh càng mạnh bạo, anh càng mạnh bạo cô lại càng khóc dữ dội hơn, đơn giản là một vòng tròn luẩn quẩn.

Như thường lệ.

Hạ tổng đã 20 ngày chưa đến công ty, nên đương nhiên sáng sớm nay đã đi làm rồi.

Tần Mang tức giận đến đập giường.

Rốt cuộc ai mới là người qua cầu rút ván!!

Liếc lên nhìn thời gian.

10 giờ 30 phút.

Tần Mang không để ý tới sự tức giận của mình nữa mà vội vàng đi vào phòng tắm.

Đại tiểu thư trước nay luôn sống một cuộc sống ra ngoài là phải xinh đẹp, tinh tế, nhưng lần đầu tiên không thèm trang điểm, chỉ tắm rửa chải đầu một cái liền nhấc dép bước ra ngoài.

Cô chuẩn bị trực tiếp đi tới tập đoàn Hạ Thị để điều động đội ngũ luật sư.

Tần Mang đã nghĩ rồi.

Cô và Hạ Linh Tễ là vợ chồng, vậy tập đoàn Hạ Thị cũng là tài sản chung của hai người, với tư cách là Hạ phu nhân, chẳng nhẽ cô lại không thể sử dụng đội ngũ luật sư của công ty sao?

Không ngờ, Tần Mang vừa đi xuống cầu thang đã nhìn thấy Mạnh Thính đang ngồi trong phòng khách.

Bước chân của cô chợt dừng lại.

Đứng trên bậc thang lấp lánh ánh đèn, cô rũ mắt nhìn anh ta, có chút nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Trọng điểm là, làm sao anh ta có thể vào được?

Đây là lần đầu tiên Mạnh Thính đến trang viên Hoàn Hồ.