Công Khai

Chương 24.2: Khóc cho anh xem

Ngu Khánh đến hơi muộn.

Ông ta biết được vị Hạ gia kia cũng đang ở đây, nên đã tìm rất lâu cuối cùng cũng biết được vị trí của anh.

“Xin chào Hạ tổng, nghe danh đã lâu, tôi là Ngu Khánh.”

Nói xong, ông ta kính cẩn cúi người đưa tấm danh thϊếp cho Hạ Linh Tễ.

Hạ Linh Tễ dựa người vào lan can với dáng vẻ lười biếng, đầu ngón tay mảnh khảnh chơi đùa điện thoại, thậm chí còn không thèm nhìn một cái.

Chứ đừng nói đến nhận danh thϊếp của ông ta.

Hạ Linh Tễ nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục xem những tin nhắn dồn dập của tiểu sư tử gửi tới:

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh có thể tập trung vào trọng điểm được không!!]

[Trọng điểm là có người bắt nạt em!]

[Bắt nạt người vợ bảo bối xinh đẹp, tri thức, ngây thơ và yếu đuối của anh nha!!!]

Nhà tư bản máu lạnh: [Ồ?]

[Bắt nạt thế nào?]

[Ông ta bắt em đi đóng phim sắc tình!!]

[Còn hạ chiếu thư rằng ngày mai em nhất định phải đi ký hợp đồng, sau đó công khai đứng ra tự kiểm điểm rồi xin lỗi ông ta, nếu không ông ta sẽ công khai vạch trần em!!!]

[Oh my god, Anh không biết được vẻ mặt của ông ta kiêu ngạo đến mức nào đâu! Dường như em không phải là người, mà chính là cây rụng tiền của ông ta!!]

[Huhuhu, em thật sự quá đáng thương mà.]

[Em chỉ muốn yên yên ổn ổn để quay phim thôi mà……Tiểu sư tử túm chặt góc váy ủy khuất mắt rưng rưng.jpg]

Phiên bản hoạt hình của chú sư tử nhỏ trong gói meme này có đôi mắt to tròn đầy nước, như đang muốn truyền tải sự ủy khuất của đối phương qua màn hình.

Rõ ràng là biết cô rất có thể đang giả vờ đáng thương, nhưng ánh mắt của người đàn ông vẫn trầm xuống.

Lúc này, thư ký Tùng đè thấp thanh âm hạ giọng nói vào tai Hạ Linh Tễ: “Hạ tổng, đây chính là CEO mới của Hạc Châu Entertainment, đồng thời cũng là phu nhân—” lãnh đạo cấp cao nhất*

*Lãnh đạo cấp cao nhất của phu nhân, tiếng trung viết ngược lại.

Hạ Linh Tễ cuối cùng cũng ngước mắt lên, lạnh nhạt mà liếc nhìn một cái.

Đôi mắt xanh xám không hề biểu lộ chút cảm xúc, nhưng Ngu Khánh không khỏi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Trước mặt Hạ Linh Tễ, ông ta không hề tỏ ra vẻ ngạo mạn vô lễ như Tần Mang nói, dù đang cố tỏ vẻ trấn tĩnh nhưng cũng không giấu được sự thấp thỏm lo lắng trong đáy mắt.

Ngay khi Ngu Khánh nghĩ rằng mình không có cơ hội—

Lại nhìn thấy xương ngón tay trắng lạnh của người đàn ông kẹp lấy danh thϊếp của ông ta, môi mỏng tràn ra một âm tiết không rõ ràng: “Ồ?”

Thư ký Tùng họ nhẹ một tiếng.

Nhắc nhở nói: “Ngu tổng, ngài có chuyện gì sao?”

Ngu Khánh ngạc nhiên gấp đôi, tưởng rằng vị nhân vật lớn này nhìn ông ta với con mắt khác, nên nhanh chóng nói:

“Nghe nói tập đoàn Hạ thị cũng đang muốn tấn công vào lĩnh vực sản xuất điện ảnh, không bằng lựa chọn Hạc Châu Entertainment, chúng tôi là công ty lâu đời và có danh tiếng địa vị lớn trong ngành. Gần đây chúng tôi cũng có một nữ diễn viên nổi tiếng.”

“Thật trùng hợp, bộ phim đầu tiên ngài đầu tư cũng chính là bộ phim đầu tiên cô ấy đóng.”

“Có phải là ngài và Hạc Châu rất có duyên không…..”

Với phương diện lôi kéo mối quan hệ này, Ngu Khánh thứ hai không ai dám thứ nhất.

Tất cả những gì ông ta có thể nghĩ là làm thế nào để có thể khôi phục lại phong thái huy hoàng trước đây của Hạc Châu Entertainment nên tất nhiên cũng phải dùng mọi thủ đoạn.

Chỉ cần tập đoàn Hạ thị phẩy tay một cái thôi, thì cũng đủ cho bọn họ Đông Sơn tái khởi.

Vốn dĩ Hạc Châu Entertainment có mối quan hệ “họ hàng” với phu nhân, nên thư ký Tùng cảm thấy Hạ tổng nhà anh ta có lẽ thuận nay nâng đỡ một chút.

Nhưng chợt phát hiện ra.

Ngu Khánh càng nhắc đến phu nhân, thì ánh mắt của Hạ tổng càng lạnh hơn.

Trong đầu thư ký Tùng hiện lên một dấu chấm hỏi.

Chẳng lẽ ông ta đắc tội Hạ tổng?

Ngu Khánh thấy Hạ Linh Tễ không nói gì, sợ bầu không khí tẻ nhạt, một mình tự nói tự nghe đến miệng đắng lưỡi khô.

Cuối cùng, khi nhắc tới mục đích của mình khi đến đây, giọng ông ta cũng trở nên khàn khàn: “Ngài có hứng thú hợp tác với công ty chúng tôi không?”

Người đàn ông đang dựa vào lan can cuối cùng cũng nhìn ông ta.

Tâm tình của Ngu Khánh đang rất hào hứng.

Nín thở chờ đợi câu trả lời của anh.

Thời gian của Hạ tổng mỗi phút mỗi giây đều cực kỳ quý giá, nếu như anh không có hứng thú, thì tất nhiên sẽ không nghe ông ta nói nhiều như vậy.

Ngu Khánh cảm thấy rất tự tin.

Bầu không khí nháy mắt liền đình trệ lại.

Ngay khi Ngu Khánh đến sân thượng tìm Hạ Linh Tễ, đã có rất nhiều người trong giới đã chú ý đến động tĩnh bên đó

Dù sao thì cũng là hợp tác với tập đoàn Hạ thị đó.

Là điều mà tất cả các công ty đang ở đây chỉ có thể mơ ước tới mà thôi.

Vậy nên khi phát hiện ra Hạ Linh Tễ rất kiên nhẫn nghe Ngu Khánh nói xong, mọi người đều cảm thấy Hạc Châu Entertainment sắp xoay chuyển tình thế rồi.

Cho đến khi.

Giọng nói lạnh lùng khắc nghiệt của Hạ Linh Tễ vang lên trên sân thượng tĩnh lặng: “Dựa vào ông—cũng xứng sao?”

Khoảnh khắc tiếp theo.

“Xì xào xì xào—”

Tấm danh thϊếp ban đầu được người đàn ông cầm trên đầu ngón tay.

Thong thả ung dung xé đôi nó ra.

Tùy tiện ném lại mặt bàn bên cạnh.

Động tác của Hạ Linh Tễ chậm rãi, ngay cả đầu ngón tay trắng lạnh của anh dưới ánh đèn cũng toát lên vẻ uy nghiêm và cao ngạo bẩm sinh.

Không ai cảm thấy anh làm sai.

Chỉ cảm thấy Ngu Khánh đầu óc có vấn đề mới đi mạo phạm vị thần này.

Thần sắc Ngu Khánh bỗng tái nhợt như tờ giấy.

Thứ bị xé rách không phải là tấm danh thϊếp mà là khuôn mặt của ông ta.

Bị giẫm đạp dưới chân trước mặt bao nhiêu người.

Tựa như một chiếc bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống, khi ông ta vui vẻ bất ngờ đưa tay ra đỡ thì phát hiện ra chiếc bánh khổng lồ đó làm bằng đá, trực tiếp đập thẳng vào đầu ông ta, toác đầu chảy máu.

Ông ta không biết rốt cuộc mình đã mạo phạm gì vị này.

“Hạ….”

Còn chưa nói xong.

Hạ Linh Tễ đã đứng thẳng người lên, vân đạm phong khinh mà rời đi.

Thư ký Tùng bên cạnh cũng cung kính đưa khăn tay ra.

Dường như chỉ cần cầm tấm danh thϊếp của Ngu Khánh là đã làm bẩn đôi tay cao quý của anh vậy.

Nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng rời đi của bọn họ, tùy ý có thể kiểm soát sự sống cái chết của kẻ khác.

Ngu Khánh không khỏi cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt.

……..

Lúc Hạ Linh Tễ trở về trang viên Hoàn Hỗ cũng đã gần 10 giờ.

Nhiệt độ trong nhà vốn rất ổn định, nhưng từ khi Tần Mang chuyển đến, đã điều chỉnh hạ xuống 2 độ để phù hợp với thể chất của cô.

Cho dù cô đi đóng phim thì trong nhà cũng đã quen với nhiệt độ như vậy.

So với việc về nhà ngày xưa.

Lần này, có lẽ là do Tần Mang đã về nên càng trở nên có hương khói lửa nhân gian hơn.

Nó không giống một tòa kiến trúc lộng lẫy, trống trải mà trông giống một ngôi nhà thực sự hơn.

Không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng của hoa hồng.

Giống như mùi hương sau khi cô tắm xong.

Ngay khi Hạ Linh Tễ bước vào cửa, đã nhận được cuộc gọi thiếu kiên nhẫn của bà Hạ: “Anh nhất định bắt em phải khóc cho anh xem thì anh mới chịu báo thù giúp em?”

Người đàn ông nhìn cô gái đang nằm trên chiếc ghế dài kiểu Âu, cả người mềm như không xương, lười biếng nói chuyện điện thoại và đọc kịch bản.

Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng khói, làn váy cực dài, dài đến mắt cá chân trên tấm thảm trắng, khiến đôi chân lộ ra của cô càng trở nên xinh đẹp hơn, ngay cả móng tay cũng hồng hào, mềm mại, tỏa sáng như ngọc, xinh đẹp mà quyến rũ.

Trước mặt là một mặt trăng khổng lồ.

Qua tấm kính, ánh trăng rơi xuống người cô.

Anh tùy ý nới lỏng cà vạt, chậm rãi bước đến gần, giọng nói lạnh lùng có chút âm trầm: “Bà Hạ, so với việc khóc ở đây, anh càng thích em khóc ở chỗ khác hơn.”

“Ở chỗ khác?”

“Chỗ nào?”

Tần Mang không nhìn thấy Hạ Linh Tễ, cô ngồi dậy, nhìn vầng trăng cực sáng phía trên bầu trời.

Sau vài giây.

Tần Mang nhận thấy giọng nói trong điện thoại có gì đó không đúng, hình như giống có hai người đang nói chuyện với nhau.

Đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô đột ngột quay đầu lại nhìn sang—-

Lọt vào tầm mắt là người đàn ông đã lâu không gặp, đang đứng sau lưng thong dong bình tĩnh mà nhìn cô.

Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất thình lình xuất hiện.

Hai mắt Tần Mang nháy mắt mở to, tim đập thình thịch không ngừng: “Sao anh lại trở về…..”

Là muốn dọa chết cô sao!

Đột nhiên từ đâu xuất hiện!

Như ma vậy!

Hạ Linh Tễ ném điện thoại về phía cuối ghế quý phi, chậm rãi bế cô lên rồi nhẹ nhàng bước về phía phòng ngủ chính.

“Tất nhiên là theo yêu cầu của bà Hạ, quay về—-”

“Trả nợ.”

Hai từ này được người đàn ông phát âm cực kỳ rõ ràng.

Tần Mang bị anh bế như vậy có chút mệt mỏi, liền vòng hai tay qua cổ anh, hai chân thon dài tinh tế cũng thả xuống—-

Hỏi theo bản năng: “Trả nợ gì?”

Hạ Linh Tễ: “Nợ bà Hạ mấy trăm triệu.”

Tần Mang: “!!!!”

Đột nhiên phản ứng lại.

Đm cái gì mà trả nợ.

Rõ ràng là vì sung sướиɠ của chính mình mà thôi!

“Anh không giúp em báo thù, còn muốn ngủ em, mơ đẹp đấy!”

Một bên vừa nói, một bên cô cố gắng giãy dụa đòi xuống.

Hạ Linh Tễ dễ dàng mà giữ chặt được cô: “Giúp em báo thù rồi.”

“Đồ lừa đảo.”

Anh còn chưa về, làm sao có thể báo thù giúp cô.

“Đã khi nào mà anh lừa em chưa?”

“……Hình như không có.”

Tần Mang suy nghĩ hồi lâu, cho đến khi bước vào phòng ngủ, cũng không nghĩ ra anh lừa mình cái gì, mím môi mếu máo, nhỏ giọng phủ nhận.

“Hạ mỗ nói được làm được, vậy nên, bà Hạ, cũng nên nói được làm được?”

“Em nói cái gì cơ?”

“Khóc cho anh xem.”

………

Rèm cửa phòng ngủ chính được kéo ra.

Vầng trăng khổng lồ dường như từ trên trời rơi xuống, xung quanh là ánh sáng giống như sương mù, như được bọc trong một tấm màn mỏng, lọc ánh sáng lạnh lẽo vốn có thành dịu dàng, ôn nhu lưu luyến, sẽ không cảm thấy lạnh lẽo mà thay vào đó là rung động không thôi.

Lông mi của Tần Mang vương đầy những giọt nước mắt, mí mắt nhuộm một màu hồng tuyệt đẹp, như thể đang đắm chìm sự khoái lạc tuyệt trần.

Rũ tầm mắt xuống, có thể nhìn thấy những hoa văn màu đen huyền bí tùy ý lan tràn trên tấm lưng đầy hormone của người đàn ông, bao quanh dáng người, như thể đang lớn dần trên làn da, như có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp tảng băng lạnh lẽo, bất chấp mọi chướng ngại vật để bông hoa bén rễ sinh trưởng, vừa xinh đẹp nhưng lại ẩn chứa sự thô bạo.

Làm người sợ hãi.

Nhưng không tự giác mà tiến lại gần.

Bỗng nhiên, Hạ Linh Tễ thì thầm vào tai cô: “Đạo cụ của nữ chủ phòng đâu?”