Công Khai

Chương 16.2: Cosplay

Bất luận thật hay giả.

Kể từ hôm đó, Thẩm Uyển Âm đã nhanh chóng quay xong những phân cảnh của mình rồi rời khỏi đoàn phim.

Từ khi cô ta rời đi, tiến độ của cả đoàn phim đã tăng lên không ít.

Rất nhanh, điểm yếu trong kỹ thuật diễn của Tần Mang đã lộ ra.

Đạo diễn vốn còn trông cậy vào bộ phim Tần Mang diễn lần này để lấy được giải thưởng lớn, nhưng….càng về sau ông càng tuyệt vọng rồi.

Không phải kỹ thuật diễn của Tần Mang kém.

Nhưng ở đoạn sau, có rất nhiều cảnh phải diễn phối hợp cần độ ăn ý cao, cảnh tình cảm, cùng những cảnh phải dùng ánh mắt để bộc lộ cảm xúc, tất cả đều phải diễn cho ra.

Nam chính của bộ phim này là Giang Hành Duyên, cũng là một tiểu sinh phái thực lực nổi tiếng trong vòng, theo lý thuyết thì giá trị nhan nhắc không tồi, kỹ thuật diễn thì đã đoạt được cúp ảnh đế, còn cùng tuổi với Tần Mang. Lão đại quân phiệt cùng mỹ nhân sườn xám thật sự mang theo hào quang CP mãnh liệt, nhưng khi hai người này ở cùng với nhau, giống như chị đại và đàn em vậy.

Chính là rất kỳ lạ.

Nguyên nhân chủ yếu là Tần Mang nhìn anh ta không hề có chút ngượng ngùng xấu hổ của thiếu nữ đang yêu gì cả.

Phân cảnh đối diễn đầu tiên, cứ vậy mà bị kẹt vài ngày.

Lúc đầu, đạo diễn nghĩ rằng bọn họ có thể chưa quen nhau lâu nên bỏ qua những cảnh tình cảm mà quay những cảnh khác trước, cho bọn họ dành nhiều thời gian để thân thiết hơn trên trường quay, chẳng mấy chốc thì sẽ có cảm giác CP để diễn thôi.

Nhưng mà.

Kết quả rõ ràng.

“Mối tình đầu, mối tình đầu, ánh mắt cô đang nhìn người yêu hay đang nhìn em trai mình? Tần Mang, cô chưa từng yêu đương bao giờ sao?!” Chu đạo lại một lần nữa ở đoàn phim bị Tần Mang chọc cho tức chết, cầm loa lên điên cuồng gào lớn.

Tần Mang khuôn mặt trong sáng thuần khiết đầy vẻ ngây thơ, cô thật sự còn suy nghĩ đáp án cuối cùng lại thành thật lắc đầu: “…..”

“Không có.”

Chu đạo sửng sốt, buột miệng nói: “Không phải cô cùng với Hạ—–”

Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt của tất cả các nhân viên đều sáng rực lên, đồng loạt quay sang nhìn về phía đạo diễn.

Mấy chục đôi mắt đều viết: Có dưa, muốn ăn.

Đột nhiên im lặng như tờ.

Chu đạo trầm mặc vài giây, lau mắt, cười lạnh: “Hờ hờ…..”

“Tôi không tin.”

Mạnh Thính sợ vị đại tiểu thư nhà mình mất bình tĩnh mà tức giận, sẽ bại lộ những tin tức mà không nên bại lộ.

Vào thời khắc mấu chốt, anh ta là người đầu tiên đứng ra xin lỗi: “Đạo diễn, Mang Mang nhà chúng tôi ngày thường chỉ quan tâm đến sự nghiệp, thật sự không có thời gian yêu đương, ngài xem, hay là cho cô ấy một chút thời gian, để cô ấy luyện tập tốt hơn.”

Chu đạo cũng nhận ra, nếu cứ để Tần Mang tiếp tục quay như vậy, thật sự sẽ là một vòng luẩn quẩn, ông suy nghĩ một chút: “Nửa tháng đủ không?”

“Năng lực học tập của cô ấy rất mạnh, nửa tháng chắc chắn là đủ!”

“Vậy thì nửa tháng đi, quay lại thì nhất định phải thay hình đổi dạng.”

Mạnh Thính liền ấn Tần Mang cảm ơn Chu đạo.

Trong xe bảo mẫu rời đoàn phim.

Tần Mang: “…..”

Nhàn nhạt nhìn Mạnh Thính: “Ai cho anh tự mình quyết định?”

Nửa tháng?

Học yêu đương?

Lại còn mối tình đầu?

Điều mà 22 năm rồi cô còn chưa có học được.

Mạnh Thính hiếm khi bày ra dáng vẻ của người quản lý: “Em nhìn cái gì mà nhìn, chẳng lẽ em cứ muốn ở lại đoàn phim, hết lần này đến lần khác lãng phí thời gian quay phim sao? Lãng phí tiền của chồng em không phải lãng phí tiền của em sao?”

Cuối cùng anh ta còn nói một cách đầy thấm thía: “Anh làm như vậy cũng vì muốn tốt cho em.”

Tất nhiên Mạnh Thính đã xin Tần Mang nghỉ phép, ngoài việc để cô học tập nghiệp vụ diễn xuất, còn thuận tiện đi sắp xếp cho buổi chụp ảnh bìa số tháng 9 kia nữa.

Lúc đầu khi Tần Mang bị cả cộng đồng mạng bôi đen.

Hầu hết các nhãn hàng trước đó đã hợp tác với cô đều vội không thể phủi sạch quan hệ với cô ngay, chỉ có duy nhất tạp chí EG là vẫn còn ổn định.

Nếu không làm sao có thể làm người phát ngôn quốc tế tuyến một được chứ.

Mạnh Thính một bên liệt kê các nhãn hàng nhân cơ hội đó mà bỏ đá xuống giếng toàn bộ đều xếp vào blacklist, một bên tiếp tục nói: “Nếu như hiện tại em còn chưa lập gia đình, còn có thể tiếp xúc thêm với nhiều người khác giới, nhưng hiện tại, em chỉ có một lựa chọn duy nhất.”

“Chính là để chồng em đối diễn cùng em.”

Tiểu Đồng bên cạnh đang cầm bộ trang phục mà Mạnh Thính mượn được từ đoàn làm phim, vẻ mặt mơ màng: “Hạ tổng cực kỳ phù hợp với trang phục quân phiệt! Hình tượng tướng quân thần bí và cao quý như sinh ra cho ngài ấy vậy!”

Cô bé còn chống cằm, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, em cảm thấy chị Mang Mang và thầy Giang không có cảm giác CP, vì khí chất của thầy Giang không áp chế được chị.”

“Nếu như Hạ tổng xuất hiện với bộ trang phục này, chắc chắn chị có thể nhập vai!!”

“Chị và Hạ Linh Tễ có cảm giác CP??”

“Không phải bọn chị đã được diễn đàn CP công nhận là cặp đôi khó có khả năng thành đôi nhất sao?”

Tần Mang còn nhớ tới bài đăng trên diễn đàn kia, thuận miệng bình luận một câu.

Cô nhấp một ngụm nước đá, lông mi rủ xuống, không có tinh thần mà ngã vào ghế da.

Tầm mắt liếc nhìn những cành liễu lướt qua cửa sổ.

Thực ra cô cũng rất có cảm giác thất bại.

Rõ ràng cô đã làm việc rất chăm chỉ để trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình, nhưng khi quay những cảnh chung với bạn diễn, dường như có chút không tự nhiên.

Còn những cảnh khác, chỉ cần cô nhìn một lượt kịch bản, trời sinh liền biết phải diễn như thế nào, một giây liền nhập vai.

Nhưng dựa vào tính tình kiêu ngạo của Tần Mang, không thể nói cho mấy người Mạnh Thính biết được.

Trong khoảng thời gian này, mỗi đêm cô đều thức đến sáng, nghiên cứu các cảnh quay phối hợp với nhau, xem nhiều bộ phim khác nhau, cuối cùng còn đem những tips diễn xuất tâm đắc của mẹ ra xem lại một lần.

Nhưng dù kiến thức lý thuyết có phong phú đến đâu, nhưng một khi thật sự bắt đầu bấm máy, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng.

Không biết phải bày ra vẻ mặt gì, ánh mắt gì.

Hơn thế nữa.

Hạ Linh Tễ có thể phối hợp đối diễn với cô sao?

Tần Mang nghĩ tới lý lẽ nhất quán này, như không có chuyện gì mà nói: “Em không mời nổi Hạ tổng.”

Mạnh Thính chần chừ vài giây: “Hay là em nhẫn nhục chịu đựng một chút để cầu xin Hạ tổng?”

Nhìn thấy tầm mắt lạnh lẽo của Tần Mang ngước lên.

Mạnh Thính không dám nhìn thẳng, làm như không thấy gì, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Aiya, làm gì có xã hội nào mà không phải nhẫn nhục chịu đựng, mọi người đều không dễ dàng gì mà. Ước mơ làm sao mà có thể dễ dàng thực hiện như vậy?”

“Em hãy coi đây như là một đại boss ngáng chân trên con đường trở thành ảnh hậu của mình, nếu như em qua được nó, thì thắng lợi nhất định sẽ ở ngay trước mắt rồi!!”

“Đi Tây Thiên thỉnh kinh còn phải trải qua 9981 kiếp nạn, em đây thì tính là cái gì.”

Cuối cùng dùng phép khích tướng: “Hay em sợ nếu hai người đối diễn, sẽ yêu Hạ tổng đến muốn ngừng mà không ngừng được??”

“Ha ha?”

“Em sợ anh ta yêu bổn tiểu thư đến ngừng mà không ngừng được mới đúng!!!”

Tần Mang còn thật sự bị trúng chiêu này.

Mạnh Thính vui mừng khôn xiết, nhưng vẻ mặt không bày tỏ biểu tình gì: “Vậy anh rửa mắt chờ xem.”

Cuối cùng còn nhấn mạnh: “Hạ tổng chính là tảng băng vô dục vô cầu, trai giới dưỡng tính, nếu thật sự có thể tan chảy vì em, vậy thì nhất định phải nói với anh trước, để anh chuẩn bị vật tư.”

“Dù sao thì—-”

Tiểu Đồng bổ sung: “Một khi tảng băng tan chảy, thì ngày tận sắp đến rồi.”

Tần Mang nghe bọn họ kẻ xướng người họa, cười lạnh “hừ” một tiếng.

Còn thật sự khơi dậy sự háo thắng của cô.

Tảng băng tan chảy?

Cô thật sự muốn xem, tận thế rốt cuộc cuối cùng có thể đến hay không.

Thiếu nữ đang vì khó khăn tiến vào trạng trái mà tâm trạng ủ rũ, đột nhiên lại có mục tiêu mới, tinh thần chiến đấu hừng hừng bùng lên.

Trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch cho một loạt các nội dung hành động cụ thể.

Tối đó, Hạ Linh Tễ trở lại trang viên Hoàn Hồ.

Nhìn thấy người đã lâu rồi không gặp.

Dưới ánh đèn mờ ảo.

Một người phụ nữ mặc bộ sườn xám mỏng manh đứng trước cửa, giống như yêu tinh trong rừng chuyên môn đi mê hoặc nam nhân moi tim móc phổi ra cho cô, một khi bị sắc đẹp mê hoặc sẽ rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.

Hạ Linh Tễ mặc bộ vest khí chất cấm dục lại tự phụ cao ngạo, toàn thân trên dưới đều được bao bọc chặt chẽ, trên mũi có đeo chiếc kính gọng mỏng tinh xảo, trông như phong nhã, nhưng lại xa cách mười phần.

Lúc này đang đứng ngược sáng nhìn về phía này—–

Tầm mắt đảo qua bộ quân phục xanh lá trên cánh tay ngó sen của Tần Mang, rõ ràng là cho đàn ông mặc, đôi mắt hơi nheo lại.

Như một ngọn núi lửa ẩn nấp dưới sông băng.

Cất giấu những mối nguy hiểm bí ẩn chưa biết.

Ngay sau đó.

Cánh tay thon dài mềm mại của Tần Mang đã quấn lấy cổ anh.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, cô dùng răng cởi khuy áo được anh tỉ mỉ cài chặt, thỉnh thoảng ngẫu nhiên lơ đãng sượt qua yết hầu phập phồng của Hạ Linh Tễ.

Giọng nói mềm mại và quyến rũ kéo dài một chút:

“Hạ tổng ~”

“Cosplay~~”

“Chơi không?”