Công Khai

Chương 15.1: Gió tanh mưa máu

Khi Hạ Linh Tễ nhận được cuộc gọi tới của bà Hạ, thì máy bay riêng đúng lúc hạ cánh.

Lối đi tuy trống trải nhưng thiết kế phong cách cực kỳ mạnh mẽ, không có bất kỳ một đường nét trang trí thừa nào, trông giống như một phong cách công nghệ thông minh, đây là sân bay tư nhân do Hạ Linh Tễ xây dựng ở thành phố tấc đất tấc vàng Thâm Thành.

Bên trong có đậu một số máy bay riêng của anh.

Còn có một số cái đang ở nước ngoài.

Hạ Linh Tễ tuy có địa vị và xuất thân hiển hách, nhưng anh không có nhu cầu loại vật chất đặc biệt nào cả, ngoài việc yêu thích mua máy bay tư nhân, du thuyền và xe thể thao. Phần lớn số tiền anh kiếm được đều chi cho những thứ này và bảo dưỡng nó hàng ngày.

Chỉ cần gặp được cái vừa mắt, dù bao nhiêu tiền cũng sẽ mua bằng được.

Loại sở thích xa hoa này nổi tiếng đến mức ai ai trong Thâm Thành cũng đều biết.

Một chiếc máy bay tư nhân mới đặt mua cách đây nửa năm đã được đưa đến đây vài ngày trước, Hạ Linh Tễ thuận tiện đến xem thử.

Thân máy bay khổng lồ màu đen xanh cực kỳ bắt mắt và chất chơi dưới ánh nắng mặt trời, với những đường nét mượt mà và sắc nét, phản chiếu ánh sáng gay gắt, từ trên cao nhìn xuống mà coi thường vạn vật.

Toàn thân như đang viết: Bổn máy bay cực kỳ cao quý đấy.

Hạ Linh Tễ bình tĩnh nhìn chiếc máy bay từ bệ kính cao 10 mét.

Những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai như một vị thần bị giam cầm trong nhà tù thủy tinh khổng lồ.

Thân hình đĩnh đạc thon dài không hề bị chiếc máy bay to lớn áp chế, đôi mắt xanh xám của người đàn ông càng tăng thêm vẻ hoang dã, quyến rũ muốn chinh phục cỗ máy khổng lồ này.

Các thư ký và nhân viên đi theo cũng không dám liếc nhìn nhiều.

Cho đến khi chuông điện thoại cá nhân vang lên, Hạ Linh Tễ nhìn tên hiển thị trên màn hình, đôi môi mỏng không chút để ý mà cong nhẹ.

Như vị thần quay lại nhân gian.

“Hạ Linh Tễ, Aaaaa, tối qua có phải anh không mang bao không?”

Ừm—–

Cái chủ đề này, không những quay lại nhân gian, còn quay sang tìиɧ ɖu͙©.

Thư ký Tùng đã rút kinh nghiệm từ lần trước, khi nhìn thấy Hạ tổng nói chuyện với phu nhân, anh ta rất sáng suốt tinh ý bảo mọi người đứng cách xa ra.

Miễn cho nghe được những cái gì không nên nghe.

Hạ Linh Tễ xoay người đi ra ngoài, không nhanh không chậm nói: “Size của khách sạn không đúng.”

“Vậy anh không biết đường đi mua sao? Bên ngoài khách sạn có rất nhiều cửa hàng tiện lợi mở 24 giờ!!”

“Ồ….Size của Hạ mỗ đều cần đặc biệt đặt làm, trong nước không có.”

“Loại size này, không phải bà Hạ là người biết rất rõ ràng sao.”

Tần Mang tức giận, nhất thời không nói ra lời: “…..”

Hạ Linh Tễ nghe thấy tiếng hô hấp của cô không ổn, liền an ủi cô: “Yên tâm—–”

“Đa số là anh đều bắn ở ngoài.”

“Chỉ có lần cuối cùng, là em….” quá mạnh bạo.

Còn chưa nói hết câu.

“Câm miệng!”

“Hạ Linh Tễ, từ hôm nay trở đi, anh chính thức mất đi một người vợ hoàn mỹ với làn da trắng nõn, mềm mại, xinh đẹp và thân hình bốc lửa rồi nhé!!!!”

Tần Mang tức muốn nội thương mà dập điện thoại.

Trong căn gác mái nhỏ bằng gỗ không người ở trường quay.

Tần Mang cầm chiếc quạt sư tử đang thổi gió, mấy sợi tóc đen buộc cao xõa xuống gò má, tạo nên vẻ tùy tiện nhưng vẫn xinh đẹp.

Tuy nhiên, sức gió nhỏ này không thể làm hạ hỏa tâm trạng của cô lúc này.

Tiểu Đồng đứng bên cạnh thận trọng hỏi: “Có cần mua thuốc tránh thai không chị?”

Tần Mang lạnh lùng liếc một cái: “Bọn chị là vợ chồng hợp pháp, uống thuốc làm gì?”

“A—–”

“Nếu mang thai thì sao?”

Khóe miệng Tần Mang hiện ra một tia cười lạnh, đi giày cao gót duyên dáng xuống lầu: “Có thai thì sinh, sinh xong thì để Hạ Linh Tễ ở nhà chăm sóc con cái.”

Sinh con cái không khó.

Khó nhất chính là chăm sóc, giáo dục.

“????”

Tiểu Đồng sững người.

Mòe nó.

Ai chăm sóc con cái?

Hạ tổng?

Tảng băng quyết đoán vô tình, cứng nhắc gò bó, vô dục vô cầu – Hạ lão đại!

Chăm sóc con cái??

Giữa mùa hè nóng bức, có một cơn ớn lạnh sống lưng không thể giải thích được.

Nhìn dáng người mảnh khảnh duyên dáng đó, đáy mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Tần Mang bên kia, đang thổi một chiếc quạt nhỏ, chậm rãi đi quay trở lại phía trường quay, cô chỉ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để gọi cho Hạ Linh Tễ, khung cảnh yên tĩnh cũng làm cô trở nên bình tĩnh lại.

Nhẩm tính ngày, chắc mấy hôm nữa là cô tới tháng thôi, vẫn còn trong kỳ an toàn.

Khả năng cao là cô sẽ không mang thai đâu.

Nhưng—-

Tức giận thì vẫn phải tức giận!

Đồ chó!!!

“Cô Tần, cảnh tiếp theo của cô là cảnh hút thuốc. Đây là đạo cụ, cô luyện tập trước một chút nhé.”

Thấy cô từ từ đi tới, nhân viên công tác nhanh chóng đưa đạo cụ cho cô.

Cầm lấy điếu thuốc mỏng, bất động thanh sắc mà vuốt ve mấy cái, Tần Mang vô thức liếc nhìn xuống cái bụng phẳng lì, xác suất nhỏ như vậy, chắc là không thể nào đâu nhỉ?

Bên này.

Các nhân viên đã tỉ mỉ châm lửa điếu thuốc của cô.

Tần Mang đang chuẩn bị cau mày.

Đột nhiên, không ngửi thấy mùi bạc hà trộn lẫn mùi thuốc lá quen thuộc nữa, thay vào đó là mùi trái cây nhẹ nhàng và tươi mát.

Thậm chí đến mùi thuốc lá dù là nhỏ nhất cũng không có. Không hề có chút tôn nghiêm của thuốc lá.

“Còn có loại đạo cụ như này sao?”

Nếu biết thì cô đã sớm bảo Mạnh Thính chuẩn bị cho cô rồi!

Lúc này, Chu đạo đi ngang qua nghe được lời của cô, ý vị thâm trường nói: “ Trước kia không có. Nhưng là nhà đầu tư của đoàn phim [Kinh Hoa Cựu Mộng] rất đau lòng cho các diễn viên hút thuốc tổn hại tới cơ thể, nên cố ý nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc lá hoa quả vô hại này.”

Tần Mang ở trong khách sạn do đoàn làm phim bao từ trước, lúc Hạ Linh Tễ đến đây, chính là Chu đạo cùng nhà sản xuất đích thân đến chào đón anh, đương nhiên cũng biết được Tần Mang và vị kia có quan hệ không bình thường, nhưng cũng không dám đoán mò linh tinh.

Tần Mang hơi nhướng mi, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Cô đã hiểu ý của Chu đạo.

Đầu ngón tay tinh tế thản nhiên nhéo nhéo điếu thuốc, đưa lên đôi môi xinh đẹp hút một hơi, trong miệng tràn ngập hương vải.

Trong làn khói mỏng, cô chậm rãi cười: “Ồ, nhà đầu tư baba của chúng ta thật sự rất quan tâm tới chúng ta nha!”

Đôi mắt xinh đẹp thấp thoáng ý cười, dường như lan tỏa đến tận đáy mắt.

Là hương vải mà cô thích nhất.

Thôi vậy.

Nể mặt điều này, liền rộng lượng tha thứ cho anh.

Còn về bảo bảo—–

Ngay tối hôm đó, bà dì đã tới tìm Tần Mang.

Cô nằm trên giường, chủ gửi tin nhắn wechat cho Hạ Linh Tễ: [May cho anh đấy.]

Nhà tư bản máu lạnh: [??]

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Suýt chút nữa thì 10 tháng sau anh sẽ phải ở nhà chăm sóc con rồi.]

Nhà tư bản máu lạnh: [……]

Tần Mang nói linh tinh một lúc lâu, mới chậm rãi mà xoay người, đôi môi khẽ mím, hồi lâu mới gửi một tin nhắn giọng nói: “Em thích thuốc lá vị vải, anh gửi đến đây nhiều một chút.”

Vài giây sau.

Một tin nhắn giọng nói chỉ có 2 giây gửi tới.

Tần Mang ấn mở.

Có tiếng tạp âm xào xạc, dường như đang lật sách.

Một giây sau, mới nghe được một âm tiết quen thuộc nhất: “Ừm.”

Cách điện thoại, giọng nói trầm thấp của người đàn ông có chút khàn khàn từ tính, làm màng nhĩ của người ta cảm thấy vô thức tê dại.

Tần Mang trốn vào trong chăn, nghe đi nghe lại.

Hừ.

Lại miễn cưỡng lấy lệ với cô.

Nhưng khóe môi xinh đẹp của cô không nhịn được cong lên một chút.

Vươn tay lên đè hai khóe môi xuống.

Cô tuyệt đối không cười đâu!!!

Tiểu sư tử Mang Mang lăn nửa vòng trên giường, lăn sang chiếc gối bên kia.

Nhân viên khách sạn đã thay ga trải giường và vỏ gối.

Hơi thở lạnh lẽo như tảng băng vốn thuộc về người đàn ông sớm đã tan biến từ lâu.