Phiến lá kia kích động mà liên tục lay lay, thậm chí đỉnh lá còn không nhịn được mà cong thành một cục.
Hệ thống: “…” Không hiểu sao nó lại nghĩ đây là ký chủ cố ý.
Hệ thống cảm thấy nó cần quan tâm trạng thái của vị ký chủ trước mặt.
Dựa theo kinh nghiệm của nó, giai đoạn đầu những ký chủ mới nhậm chức ít nhiều gì đều sẽ không biết nên làm gì. Đây là cơ hội quý giá, ký chủ mới đáng yêu! Ký chủ mới nào cũng đáng được che chở!”
“Ký chủ, chức mừng bạn đã thành công tiến vào thế giới thứ nhất. Bắt đầu từ bây giờ, hệ thống sinh ra làm vương sẽ trung thành làm bạn với bạn. Đây cũng là hệ thống quan sát và đoán định, chăm chỉ ghi chép con đường bạn đi qua ở từng thế giới.”
An Đông lắng nghe âm thanh máy móc lạnh băng trong đầu mình, cậu đang nhớ tới nguyên nhân hệ thống tới tìm cậu trước khi cậu xuyên qua —
“Mệnh cách của bạn rất đặc biệt.”
“Mệnh cách đầu tiên.”
Sinh ra thành vua, tên như ý nghĩa. Bạn sinh ra đã là người đứng đầu trong hạng thừa kế/thủ lĩnh đời tiếp theo/Boss nội bộ/Hoàng Thái Tử/Quốc Vương hạ giới…
Dù là nịnh thần kiêu ngạo nhất, phản tướng nhiều dã tâm nhất, đối thủ cuồng vọng nhất… Cũng sẽ không phản đối việc bạn lên ngôi.
Bọn họ vui vẻ thừa nhận tư cách của bạn, tôn kính bạn một cách chân thành nhất.
An Đông: Cũng không tệ lắm nhỉ?
“Mệnh cách thứ hai”
Bạn sẽ chết ngay khi lên ngôi.
Bạn mất sớm, trở thành bi kịch được lưu danh sử xanh. Sự nghiệp đồ sộ của bạn được hậu thế biết đến, khiến vô số người thở dài tiếc nuối.
Cận thần/đối thủ/bạn thân của bạn đều là những anh hùng độc nhất vô nhị. Họ đều là những người có trái tim kiên cường nhất, nhưng khi nghĩ đến cái chết của bạn, tất cả đều chảy nước mắt.
— Ừm, phong cách ghi chép của hệ thống này độc đáo thật đấy, không viết sách quả là đáng tiếc.
Đối với việc này, An Đông không khỏi thở dài một tiếng, tỏ vẻ: Thú vị.
“Về mệnh cách của tôi…” Cậu thong thả ung dung lên tiếng, đôi mắt vàng lóe lên vẻ tò mò rất thuần túy.
Hệ thống đã dàn sẵn trận địa đón địch, nó tự giác chuẩn bị việc giải thích “Thành vương sẽ chết” — Hừm, dĩ nhiên rồi, người bình thường đều thấy có vấn đề với việc này.
Nhưng một giây sau, nó đã bị lời nói của đối phương làm cho khựng lại.
“Nếu bây giờ tôi tự sát ở đây, vậy coi như mệnh cách này sẽ bị phá bỏ phải không.”
Khiến trữ Vương chết trước khi thành Vương.
Hệ thống: …!!!
Nhìn vẻ mặt có thể thấy thiếu niên tóc vàng không phải nhiệt huyết dâng trào, thoạt nhìn thậm chí cậu còn đang nóng lòng muốn thử.
Hệ thống: Etou…., chờ đã nào…!!?
Song khi hệ thống còn chưa phản ứng lại, chiếc lá quấn quanh cổ tay thiếu niên tóc vàng còn kích động hơn tất cả.
An Đông chỉ thấy cổ tay mình căng chặt, cậu nhìn lại theo bản năng. Chỉ thấy chiếc lá mỏng manh nọ đang phát ra luồng ánh sáng chói mắt và những tiếng vo ve ing tai.
Cậu chưa biết giữa cây mẹ và Tinh Linh Vương có cảm ứng đặc biệt, những việc Tinh Linh Vương muốn làm nó đều biết.
Bởi vừa nãy An Đông đã thực sự muốn “Chết ngay tại đây” nên —
Trữ Vương một lòng muốn chết = Tính mạng của trữ Vương gặp nguy hiểm!
Nếu nói sức sống tích cóp được một trăm năm trước đã tiêu hoa hết khiến cây mẹ vui sướиɠ trước sự ra đời của An Đông nhưng vẫn có thể kìm chế được thì hiện tại đã đến lúc liên lạc với bản thể của cây mẹ rồi.
Này là rút dây động rừng, không lên tiếng thì thôi nhưng đã lên tiếng là phải ầm ĩ!
Cùng lúc đó, tại một hành tinh xa xôi khác, trong vườn Thế Giới được mười ba hành tinh quay quanh —
Chỉ thấy có một luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ đang bao lấy cây đại thụ sừng sững, hùng vĩ, không thể khuất phục được kia; khiến cây đại thụ nọ trông càng giống những loài cây chỉ xuất hiện trong ảo tưởng. Những chiếc lá xanh đẫm nước lẳng lặng hòa cùng bầu không khí này.