“Đó chính là hành tinh Jahn.”
Giữa vũ trụ tối đen, trong một trạm quan sát không gian nhỏ và kín đáo, một người đàn ông tay cầm ly café đang lười biếng chỉ ra ngoài cửa sổ.
Nhân viên mới đi sau lưng người đàn ông đó nhìn theo hướng người nọ chỉ.
Khoảng hơn một trăm năm trước, khi nhắc tới hành tinh này, mọi người ở tinh tế có thể thao thao bất tuyệt không ngủ không nghỉ suốt ba ngày ba đêm. Bọn họ hào phóng dành những lời ca ngợi cao quý và xinh đẹp nhất cho hành tinh ấy.
“Vương miện của Nữ thần tự nhiên, viên đá xanh lóe lên giữa bầu trời, tiên cảnh cuối cùng ở nhân gian… Nó từng có rất nhiều cái tên đẹp đẽ, nhưng có lẽ thứ khiến cậu thấy hứng thú nhất là【Vương Quốc Tinh Linh】từng được thành lập ở đây nhỉ?
Hiển nhiên người đàn ông này hiểu rất rõ người trẻ hiện đại thích gì nhất. Hắn chậm rãi nhấp một ngụm café, đổi sang giọng điệu như người kể chuyện cổ tích.
“— Mười ba hành tinh phụ thuộc xoay quanh Cây Thế Giới mở ra một tinh vực vô tận kéo dài mãi được bảo vệ bởi hằng hà sa số những chủng tộc cấp dưới. Người thống trị tối cao của tinh vực ấy chính là một trong những loài giả tưởng mạnh nhất dưới vòm trời — Tinh Linh…!”
Thấy mắt nhân viên mới kia càng lúc càng sáng, người đàn ông đó nở nụ cười đầy ác tính: “Cơ mà đó là những chuyện đã xảy ra từ hơn một trăm năm trước rồi.”
Hắn nói: “Dựa theo bản tóm tắt lịch sử của các ngôi sao. Kể từ khi tai nạn chưa từng có kia xảy ra, tất cả các Tinh Linh và những chủng tộc phụ thuộc họ đã cùng nhau di cư tới hành tinh mới ở cách nơi này rất xa. Hiện tại hành tinh Jahn chỉ còn là một hành tinh chết.”
“…”
Sự phấn khích đột nhiên biến mất.
Nhân viên mới cho người đàn ông đó một cái liếc mắt đầy tính lên án, giận mà không dám nói gì.
Phía ngoài ô cửa sổ của đài quan sát, nơi hai người đang chăm chú nhìn, họ có thể trông thấy rõ một hành tinh đầy bụi bặm, không có sự sống…
Cùng lúc đó, ở hành tinh Jahn.
“Hệ thống Sinh ra làm vương hân hạnh phục vụ ngài.”
“Tiến vào tân thế giới… Xong.”
“Chào người, ký chủ đáng kính.”
Cảm ơn, tôi không khỏe.
Ý thức của An Đông dường như đang bị ngâm dưới một đáy biển lạnh như băng.
Hít thở không thôi, tối tăm.
Cơn đại hồng thủy đã cuốn trôi đất đai của hành tinh Jahn, hiện tại không thể nhìn thấy bất cứ loại động thực vật và màu sắc nào ở đây.
Mười phần trăm địa chất của nơi đây là đá và sỏi, chín mươi phần trăm còn lại là những bụi chất tương tự tro. Ngay cả gió cũng hiếm khi ghé thăm vùng đất này, tàn tro màu xám phủ dày như tuyết khiến nơi đây càng thêm vẻ trầm lắng.
Thời gian ở nơi đây dường như đã dừng lại ở ngày tận thế, có một cái cây cao bằng hai người đang chui lên từ dưới mặt đất.
Đầu tiên là thân cây trơ trụi màu nâu, sau đó là những cành cây rậm rạp từ từ phân nhánh dần ra… Nó sinh trưởng, phát triển, vươn cành lên phía trên.
Tiếp đó, những âm thanh như tiếng bong bóng vỡ tung vang lên, một chiếc lá màu xanh biếc bật ra lớn lên từ thân cây trơ trụi.
Màu xanh của chiếc lá nọ là màu xanh đậm nhất, tích tụ lại ở đầu lá như muốn rụng khỏi cành. Trở thành cảnh sắc tươi tắn nhất ở cái nơi đen tối này.
Cùng lúc, ý thức đã chìm trong biển sâu của An Đông bỗng nhận được một luồng ấm áp.
Cậu giãy dụa mở mắt ra, nhìn sắc xanh tươi của chiếc lá kia dưới ánh trăng mờ.
—【Đến đây, vì ta mà đến.】
Chiếc lá tượng trưng cho sức sống mãnh liệt và ngoan cường kia rung lên nhè nhẹ, như thể nó đang trò chuyện với cậu, thân thương và dịu dàng đến rơi lệ.
An Đông chìa tay về hướng nó không một chút do dự.
Cậu dùng toàn lực sờ vào nó.
“Muốn có mặt trên thế giới này này.”
【Muốn Người có mặt trên thế giới này.】
Hiện tại, linh hồn của cậu và ý chí của cây đã đạt thành một thể thống nhất.
“Quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng cuối cùng cũng có điểm kết thúc, Người đến rồi, vua của tôi.”