Kim Kính đang ăn mì, mì rất bỏng, hắn ta không để ý, không khác gì đang ăn mì bình thường.
Cố Phóng ngồi vào chỗ vừa nãy Thẩm Tinh Ngôn ngồi, Khâu Minh và Dương Đại Vĩ lần lượt ngồi hai bên Kim Kính, đề phòng tình huống đột xuất.
Ông chủ tiệm đứng trong nhà bếp, vẻ mặt phức tạp.
Thẩm Tinh Ngôn nhìn khuôn mặt giống với Kim Mộng của Kim Kính, âm thầm hối hận tại sao mình không nghĩ ra sớm hơn.
Kim Kính uống canh xong, cười với Cố Phóng: "Cảm ơn đội trưởng Cố đã để tôi ăn mì xong, không khác gì với mì tôi thường ăn. Vị của nước dùng giống hệt, mì cũng giống hệt, chỉ thay đồ ăn kèm. Con người luôn thích lừa mình dối người, nói gì mà phải thử nhiều hơn, thật ra chỉ là để tìm cái cớ cho sự thất bại mà thôi." Hắn ta cười hì hì mấy tiếng, nụ cười có hơi trào phúng.
Vốn dĩ Khâu Minh đã ấn hắn ta xuống rồi, Kim Kính cầu xin để hắn ta ăn xong mì rồi đi.
Cố Phóng biết hắn không thể chạy trốn được, thế là đại phát từ bi đồng ý với nguyện vọng của hắn.
Kim Kính vươn hai tay ra, Khâu Minh đeo còng tay lên cho hắn.
Ông chủ tiệm đột nhiên lên tiếng: "Đợi một chút." Ông ta lấy một chiếc áo phủ lên tay Kim Kính.
Kim Kính cười với ông ta, thản nhiên đi theo Khâu Minh.
.....
Kim Mộng và Kim Kính được tách ra phỏng vấn, Kim Mộng có chết cũng không thừa nhận vì có bằng chứng ngoại phạm.
Kim Kính hỏi một câu thì không biết ba câu, dù sao thì mấy người cũng không có chứng cứ.
Cố Phóng dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, ngồi gác chân, khóe miệng mang ý cười: "Kim Kính, Kim Mộng, anh em sinh đôi, Kim Mộng là anh, Kim Kính là em. Sau khi thi đại học, Kim Mộng đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, nằm hơn hai tháng trong bệnh viện, nhặt về được cái mạng. Bởi vì thần kinh chịu tổn hại, xúc giác trở nên vô cùng trì trệ."
"Kim Mộng cho rằng ba mẹ sẽ làm thủ tục tạm nghỉ học cho anh ta, ai ngờ ba mẹ lại giấu anh ta để Kim Kính đến trường báo danh. Từ sau đó, Kim Kính trở thành Kim Mộng, Kim Mộng trở thành Kim Kính."
Anh hứng thú chậc một tiếng: "Không biết anh là Kim Mộng hay Kim Kính? Vừa nãy khi anh ăn mì, mì nóng như vậy mà mặt cũng không biến sắc, tôi đoán anh là Kim Mộng."
"Kim Kính" cười ha ha: "Đội trưởng Cố đúng là biết kể chuyện, không viết tiểu thuyết thì đúng là đáng tiếc."
Cố Phóng không để ý đến lời giảo biện của hắn: "Sau khi đi học, Kim Mộng, không, Kim Kính phát hiện có rất nhiều môn nghe không hiểu, thi không qua. Anh ta sợ không có cách nào tốt nghiệp, chỉ đành cầu xin ba mẹ, để anh trai đi học cùng mình, như vậy khi đi thi, anh trai có thể thay anh ta, anh ta có thể thuận lợi tốt nghiệp. Tôi đoán anh không hề muốn đi, nhưng anh không có cách nào khác, một bên là em trai ruột, một bên là ba mẹ, chỉ có thể miễn cưỡng đi học, đi thi."
"Học năm năm y khoa, anh đã yêu thích y học, anh muốn đi làm, nhưng ba mẹ anh cầu xin anh nhường cơ hội cho em trai. Bọn họ nói thần kinh của anh chịu tổn hại, xúc giác không nhạy bén, cho dù làm bác sĩ, bị người trong bệnh viện phát hiện cũng sẽ bị sa thải, không bằng để em trai đi."
"Anh biết ba mẹ anh nói đúng, nhưng anh không cam lòng, anh cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nhường cho em trai."
Ý cười trên mặt "Kim Kính" tan ra từng chúng một, ánh mắt hắn ta rét lạnh như mùa đông khắc nghiệt: "Tôi thật sự khâm phục khả năng bịa chuyện của đội trưởng Cố, nhưng tôi chính là Kim Kính."
"Đừng vội phủ nhận, nghe tôi từ từ kể. Trong khoảng thời gian anh đi học thay em trai biểu hiện rất xuất sắc, thành tích thi cử nổi bật, được phân đến bệnh viện Nhân Dân của tỉnh. Đi làm ở bệnh viện nói dễ cũng dễ nói khó cũng khó, xuất thân từ chính quy, vẫn phải có năng lực vững vàng."
"Em trai anh đi học nghe không hiểu, thi không qua môn, cho dù có anh dạy bù cho anh ta, anh ta còn lâu mới đạt đến trình độ của một bác sĩ đủ tư cách. Ngày đầu tiên đi làm đã có trăm ngàn chỗ hở, bị mắng đầy đầu, sau khi trở về nhà anh ta tìm ba mẹ khóc lóc, anh không thể không thay anh ta đi làm ở bệnh viện một lần nữa."
"Anh cảm thấy tuyệt vọng, thế chỗ hết lần này đến lần khác. Anh đánh mất chính mình, tên của anh tuy là Kim Mộng, nhưng anh lại phải diễn là Kim Kính. Thậm chí có những lúc chính anh cũng không phân biệt được, rốt cuộc anh là Kim Mộng hay là Kim Kính."
"Kim Kính" dùng hai tay ôm lấy đầu, thấp giọng cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, vai cũng không ngừng run lên. Hắn dựa vào lưng ghế, vẫn còn đang cười, nước mắt lại rơi xuống: "Cho tôi một điếu thuốc được không?"
Cố Phóng liếc mắt ra hiệu cho Dương Đại Vĩ, Dương Đại Vĩ ra ngoài cầm một điếu thuốc vào, châm lửa cho "Kim Kính". "Kim Kính" hít mạnh một hơi, khói thuốc tỏa ra từ lỗ mũi, cả phòng thẩm vấn tràn đầy mùi thuốc: "Xin tiếp tục đi."
Cố Phóng bưng cốc trà lên uống một ngụm, làm nhuận cổ họng: "Anh không ngừng truyền những kiến thức y học cho em trai, cuối cùng anh ta cũng có thể tự mình khám bệnh, chỉ có lúc phẫu thuật anh mới làm thay anh ta."
"Ba năm trước, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, anh và em trai anh không kịp thay đổi, em trai anh làm phẫu thuật, kết quả có thể tưởng tượng được, đã xảy ra sự cố y tế. Tuy rằng sau đó chuyện đã được cứu vãn, bệnh viện cũng bồi thường tiền, nhưng danh tiếng của anh lại bị hủy hoại vì vậy."
"Anh oán trách em trai không biết nỗ lực, nếu như anh ta có năng lực thì đã không xảy ra chuyện này. Nhưng em trai anh lại mắng anh tàn phế, nếu như không phải anh ta học đại học thay anh, anh sẽ không thể làm nghề bác sĩ mà anh thích, càng không thể lên bàn phẫu thuật."
"Anh và em trai anh nảy sinh mâu thuẫn, nhưng ba mẹ anh vẫn đứng về phía em trai anh, chỉ trách anh, là do anh không hoán đổi thân phận với em trai anh mới làm anh ta phải lên bàn phẫu thuật."
"Anh tức giận, anh phẫn nộ, anh oán giận thế giới không công bằng. Rõ ràng hai người sinh ra cùng một lúc, thậm chí anh còn bắt chước hành vi lời nói của em trai anh, ăn thành dáng người giống anh ta vì để người khác không nghi ngờ khi hoán đổi thân phận."
"Anh không làm gì được người nhà, chỉ nghĩ đến ngọn nguồn của tất cả, người đột nhiên được đưa đến làm phẫu thuật hôm ấy. Anh liên hệ được với anh ấy thông qua kho dữ liệu của bệnh viện, anh nói do anh mà anh ấy phải làm phẫu thuật thêm một lần nữa, anh cảm thấy vô cùng hổ thẹn, anh muốn bồi thường cho anh ấy."
"Anh ấy đã đến, nhưng phải chịu thủ đoạn độc ác của anh. Anh đã gϊếŧ anh ấy, còn hủy đi khuôn mặt của anh ấy. Anh căm hận gương mặt của anh, nếu như không phải vì nhìn giống em trai anh thì sẽ không có chuyện học đại học thay, cũng không phải đi làm thay em trai anh."
Cố Phóng tiếp tục uống nước, liếʍ bờ môi khô nứt.
"Kim Kính" hút thuốc xong, nicotin khuếch tán trong cơ thể, mang đến kɧoáı ©ảʍ tạm thời, biểu cảm của hắn trở nên mơ hồ trong khói thuốc lúc ẩn lúc hiện: "Những điều này đều do anh nói, không liên quan đến tôi."
"Chúng ta lại nói đến cái thứ hai." Cố Phóng lấy bức ảnh Trương Viên Viên ra, nắm lấy cằm "Kim Kính", để hắn nhìn cô gái có nụ cười xán lạn trên bức ảnh: "Cô ấy tên là Trương Viên Viên, thích nhảy, là một cô gái sáng sủa vui tươi. Nhưng bởi vì gặp phải hai anh em anh, phải chịu thủ đoạn độc ác. Ba mẹ cô ấy mất đi người con duy nhất, tóc bạc tiễn tóc xanh, bọn họ hận anh muốn chết, hận không thể chém anh hàng nghìn hàng vạn lần."
"Kim Kính" quay đầu qua, tránh khỏi sự kìm hãm của anh: "Nếu như là tôi, tôi sẽ khiến hung thủ nợ máu đền máu."
"Trùng hợp thật, ba mẹ của Trương Viên Viên cũng nghĩ như vậy, hai năm nay, không giây phút nào là họ không ngừng điều tra về hung thủ gϊếŧ chết con gái họ."
"Sau khi gặp được Trương Viên Viên, em trai của anh nhớ mãi không quên cô ấy, lợi dụng chức vụ của mình khiến cô ấy phải đến bệnh viện khám lại nhiều lần, chính là vì để gặp cô ấy. Anh sợ bí mật của hai người bị phát hiện, cho dù là ai trong hai anh em, chỉ cần một người yêu đương, bí mật này nhất định sẽ bị phát hiện."
"Đến lúc đó, hai người sẽ mất đi công việc mà bao người mơ ước này. Anh cũng không còn tác dụng trong nhà nữa, anh sẽ trở thành người tàn phế bị người nhà khinh bỉ. Anh thấy sợ hãi, nhất định phải khiến Trương Viên Viên biến mất. Anh bắt cóc Trương Viên Viên đến một tòa nhà rách nát, vốn dĩ muốn trực tiếp gϊếŧ đi, nhưng anh nghĩ đến em trai, anh phát tiết nỗi giận với em trai lên người Trương Viên Viên. Anh cưỡng bức cô ấy, sau đó gϊếŧ cô ấy, lại hủy đi gương mặt của cô ấy."
Hai tay "Kim Kính" nắm chặt vào nhau, trên mu bàn tay phải gồ lên gân xanh: "Đây đều là những lời từ một phía của anh, có bản lĩnh thì lấy chứng cứ ra, không có chứng cứ thì đừng hòng định tội tôi!"
"Anh cho rằng không có chứng cứ mà tôi lại phí lời với anh lâu như vậy sao."
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Giang Thắng Vũ đi vào, thấp giọng nói vài câu bên tai Cố Phóng rồi ra ngoài.
Cố Phóng bưng cốc nước lên, chậm rãi uống một ngụm: "Lần đầu tiên nói nhiều như vậy, mệt thật."
"Kim Kính" đột nhiên trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm anh.
Cố Phóng cười: "Anh thông minh như vậy, nhất định sẽ biết đồng nghiệp tôi nói với tôi điều gì. Đúng, em trai anh, Kim Kính thật sự đã bị hạ rồi. Anh ta không thông minh bằng anh, anh luôn biết điều ấy, nếu không phải là đi học đại học thay anh, anh ta chỉ là một tên côn đồ mà thôi."
Vẻ mặt Kim Mộng đột nhiên trở nên hung ác, hắn đập mạnh lên mặt bàn: "Tên phế vật này, tôi đã nói với nó rồi, cảnh sát không có chứng cứ, cho dù bọn họ nói thế nào cũng không được thừa nhận! Cái đồ không được việc gì cả, sớm muộn gì cũng phải gϊếŧ chết nó!"
"Cắt từng dao như gϊếŧ Minh Viễn sao?"
"Anh ta gieo gió gặt bão thôi! Vốn dĩ bệnh rò hậu môn đã khó chữa tận gốc, anh ta cứ thích làm việc ấy với đàn ông, còn đổ cho y thuật của tôi không tốt, muốn đến chỗ viện trưởng kiện tôi. Khó khăn lắm tôi mới bước vào phòng phẫu thuật được, không thế hủy trong tay anh ta được, anh ta nhất định phải chết!"
"Tại sao lại phải cắt từng dao?"
Kim Mộng gần như là điên cuồng nói: "Bởi vì chỉ có như vậy lòng tôi mới có thể dễ chịu! Những người được gọi là tinh anh đó ngày nào cũng làm ra vẻ, mặc đẹp ăn ngon, xe ra xe vào, khi nhìn người khác thì hếch mũi lên trời, dựa vào đâu mà họ có thể coi thường tôi!"
"Bọn họ tưởng mặc quần áo hàng hiệu lên, đi xe nhập ngoại là ở trên người khác sao?! Khi bị bệnh không phải vẫn phải đến cầu xin tôi sao. Bị loại bệnh đó, bọn họ nên nương nhờ tôi, cầu xin tôi kê thuốc cho họ, làm phẫu thuật cho họ!"
"Tôi tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, không kém so với bọn họ! Dựa vào đâu bọn họ có thể có một cuộc sống ưu việt, tôi lại phải thu dọn cục diện hỗn loạn cho một tên phế vật chứ! Nó không xứng làm em trai tôi, từ nhỏ nó đã không phải là một đứa trẻ ngoan, trốn học, đánh nhau, trộm đồ, lần nào làm chuyện xấu cũng đổ lên đầu tôi."
"Ba mẹ tôi, hừ, bọn họ không xứng, hai người già đó, chưa bao giờ biết phân biệt phải trái, lần nào cũng mắng tôi, dựa vào đâu chứ?! Chỉ vì tên phế vật đó biết nói chuyện, biết dỗ bọn họ vui vẻ sao? Bọn họ đã cho rằng nó là đứa trẻ ngoan. Không! Tôi mới là đứa trẻ ngoan, nó không phải! Nếu không phải thay tôi học đại học, bây giờ không biết nó còn đang sống ở ổ chuột nào ấy, nói không chừng đã bị bắt lại từ lâu rồi."
"Là nó đã hủy hoại tôi, tôi hận nó! Hận không thể cắt hàng nghìn dao!" Kim Mộng càng nói càng kích động, nước bọt văng tứ tung, hai mắt trợn trừng. Nếu như không phải bị còng lại, hắn nhất định sẽ xông ra ngoài, làm ra phản ứng càng quá khích hơn.