Kỳ Gia Bảo cầm báo cáo, khóe miệng không khỏi giật giật. Trên ga giường của Minh Viễn lại có hai loại tϊиɧ ɖϊ©h͙, dấu vân tay cũng là của hai người.
Giang Thắng Vũ nhận lấy báo cáo: "Có gì hiếm chứ, đợi cậu phá án nhiều rồi là thấy quen thôi."
"Nhưng mà..."
"Không cần nhưng mà nữa, vừa nhận được tin nhắn của đội trưởng Cố, Minh Viễn có một chiếc xe Volkswagen màu bạc, biển số xe là A5MJ42, anh ấy bảo chúng ta đi điều tra những chiếc xe khả nghi. Tôi và Lão Ôn đến đội cảnh sát giao thông xem video giám sát, cậu và Đại Vĩ đến xưởng sửa xe, trạm mua bán xe cũ, trạm phế liệu, đội trưởng Cố nghi ngờ hung thủ có khả năng đã xử lý chiếc xe đó rồi. Trưa mai mở cuộc họp phân tích tình tiết vụ án."
Giang Thắng Vũ vỗ vai Ôn Khách, Ôn Khách mang đôi mắt gấu trúc, giống như đã không ngủ mấy ngày liền. Anh ấy gật đầu, đi với Giang Thắng Vũ.
......
Cố Phóng và Thẩm Tinh Ngôn chạy đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh, tìm được bác sĩ điều trị của Minh Viễn.
Bác sĩ tên là Kim Mộng, vốn dĩ còn tưởng là một người phụ nữ, thế mà lại là một người đàn ông. Anh ta có gương mặt dài, đeo cặp kính không gọng, dáng người cường tráng, nếu như cởϊ áσ blouse ra rất khó để nhìn ra đây là một bác sĩ.
Cố Phóng đi thẳng vào vấn đề: "Anh có biết Minh Viễn không? Không lâu trước đây anh ấy đã từng khám bệnh ở chỗ anh, còn từng phẫu thuật."
Kim Mộng khựng lại, đẩy gọng kính: "Là người nào? Xin lỗi, nhiều người quá, tôi không nhớ rõ."
Cố Phóng đưa bệnh án cho anh ta xem.
Kim Mộng lật đến trang cuối cùng, ồ một tiếng: "Là anh ta sao, tôi có nhớ, anh ta bị bệnh trĩ, tôi đã làm phẫu cho anh ta. Sao vậy? Bệnh lại tái phát rồi sao?"
"Lại? Trước đây anh ấy từng tái phát sao?"
Kim Mộng cười: "Có những bệnh không thể chữa khỏi hoàn toàn, lúc ấy tôi nói với anh ta nhất định phải chú ý, không thể muốn gì làm nấy."
Thẩm Tinh Ngôn nhìn chằm chằm vào giọt mồ hôi vừa chảy ra chỗ tóc mai của anh ta, hỏi: "Chú ý điều gì? Ví dụ như?"
Kim Mộng nhìn Thẩm Tinh Ngôn thật sâu, cười có vài phần mờ ám: "Chú ý đừng để dị vật xâm nhập." Anh ta lại cười vài tiếng.
Thẩm Tinh Ngôn và Cố Phóng nhìn nhau, Cố Phóng nói: "Có thể giải thích rõ hơn một chút không?"
"Việc này có gì để giải thích chứ, tự anh nghĩ mà xem, nơi đó ngoại trừ đồ vật đó thì còn có thể cho cái gì vào được."
Cố Phóng đột nhiên bật cười: "Xem ra bác sĩ Kim biết không ít." Anh đột nhiên chuyển chủ đề: "11 giờ tối ngày 13 tháng 8 anh đang ở đâu?"
"Có đồng nghiệp bị đau bụng, tôi trực ca đêm thay anh ấy, không tin anh có thể hỏi những bác sĩ, y tá trực ban khác."
Cố Phóng nhìn Thẩm Tinh Ngôn một cái, Thẩm Tinh Ngôn hiểu ý, đứng dậy rời đi. Cô đi đến phòng y tá, hỏi họ về ghi chép trực ban.
Hôm ấy vừa hay có y tá trưởng trực ban, chứng minh tối ngày 13 tháng 8 Kim Mộng có trực ca đêm. Tối hôm ấy có ca cấp cứu, thời gian ấy anh ta đang làm phẫu thuật.
"Kim Mộng nói anh ta thay người khác trực ca đêm."
"Ồ, đúng, vốn dĩ anh ta phải trực ca đêm hai ngày sau đó, bởi vì bác sĩ Diêu đột nhiên bị tiêu chảy, không có cách nào đi làm, bác sĩ Kim vẫn chưa rời đi nên thay anh ấy trực ca đêm luôn."
"Khoảng mấy giờ?"
"Để tôi nghĩ xem, hình như là hơn tám giờ."
"Hơn tám giờ bác sĩ Kim còn chưa đi, thật đúng là kính nghiệp."
"Đúng vậy, bác sĩ Kim rất chăm chỉ, tính cách cũng tốt, rất hòa hợp với mọi người."
Thẩm Tinh Ngôn báo cáo sự việc với Cố Phóng, Cố Phóng gật đầu, cười vô hại, anh vươn tay ra với Kim Mộng: "Xin lỗi, hiểu nhầm bác sĩ Kim rồi."
Kim Mộng do dự một lúc, nắm lấy tay Cố Phóng, cười nói: "Đều hiểu đều hiểu, mọi người cũng vì vội phá án thôi. Nhưng mọi người phục vụ cho nhân dân, không thể vu oan cho người tốt được."
"Cũng không thể bỏ qua cho người xấu." Cố Phóng cười hì hì, khôi phục lại hình tượng ăn chơi, nói thật khoa trương: "Ồ, lòng bàn tay của bác sĩ Kim nhiều mồ hôi thật."
Kim Mộng vội vàng rụt tay về: "Vô duyên vô cớ, ai gặp cảnh sát mà lại không căng thẳng."
"Ha ha, là chúng tôi không tốt, làm phiền rồi, anh bận việc đi."
Ra khỏi phòng khám bệnh của Kim Mộng, nụ cười của Cố Phóng lập tức biến mất: "Đã gặp bác sĩ Diêu bị tiêu chảy đó chưa?"
"Gặp rồi, bác sĩ Diêu nói anh ta cũng ăn đồ ăn ở nhà ăn giống các đồng nghiệp khác, ngoại trừ uống nước thì không ăn đồ gì khác, hơn tám giờ đột nhiên bị tiêu chảy. Anh ta tìm Kim Mộng kê một ít thuốc rồi về nhà nghỉ ngơi. Tôi cảm thấy..."
"Những thứ khác trở về lại nói."
.....
Trưa ngày hôm sau, Cố Phóng mở cuộc họp phân tích tình tiết vụ án.
Mọi người đều biết quan hệ của Bác Kỳ và Minh Viễn, loại bỏ khả năng Bác Kỳ là nghi phạm gϊếŧ người.
Xuất hiện nhân vật mới, Kim Mộng, bác sĩ chữa trị của Minh Viễn.
Buổi tối ngày 13 tháng 8, Kim Mộng thay bác sĩ Diêu trực ca đêm, có bằng chứng ngoại phạm, vậy có thể loại bỏ mối nghi ngờ của anh ta không?
Thẩm Tinh Ngôn nói: "Phán đoán từ vẻ mặt của anh ta khi nói chuyện, có lẽ anh ta biết chuyện của người bị hại và Bác Kỳ, vậy anh ta có vì chuyện này mà đã từng vui vẻ với người bị hại?"
"Còn có, khi hỏi 11 giờ tối ngày 13 tháng 8 anh ta đang làm gì, anh ta trả lời quá nhanh, người bình thường sẽ phải nhớ lại trước, anh ta cứ như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời chỉ đợi chúng ta hỏi."
"Tối hôm đó bác sĩ Diêu đột nhiên bị tiêu chảy cũng không bình thường. Hơn nữa hôm ấy Kim Mộng đã tan làm vào sáu giờ chiều, tại sao anh ta lại ở lại đến hơn tám giờ? Tôi hỏi những bác sĩ và y tá khác, bình thường Kim Mộng ở muộn nhất đến bảy giờ, cộng thêm cả thời gian ăn tối. Ở đến hơn tám giờ quá là bất bình thường."
Cố Phóng bổ sung: "Tôi vẫn luôn quan sát Kim Mộng, từ khi chúng tôi đi vào, anh ta vẫn luôn đổ mồ hôi, có nhiều động tác nhỏ, sờ mũi, móc tai, cầm bút lên lại để xuống, đây điều là biểu hiện của một người khi căng thẳng. Kim Mộng rất không bình thường."
Cố Phóng vẽ một vòng lên tên của anh ta.
Kỳ Gia Bảo hình như có hơi mơ hồ: "Nhưng anh ta có bằng chứng ngoại phạm mà."
Cố Phóng: "Lạ là lạ ở đây, nếu như đã có bằng chứng ngoại phạm, anh ta còn căng thẳng làm gì?"
Thẩm Tinh Ngôn: "Chứng tỏ anh ta đã làm việc thẹn với lòng, có khả năng anh ta quen hung thủ không?"
Cố Phóng: "Đây là một ý tưởng mới, đợi lúc nữa họp xong, Thắng Vũ sắp xếp người theo dõi Kim Mộng, xem anh ta làm những gì, gặp những ai."
Giang Thắng Vũ đáp một tiếng.
Cố Phóng tiếp tục nói: "Nói về tình hình điều tra xe của mấy cậu đi."
Giang Thắng Vũ nói: "Tôi và Lão Ôn đã trích video giám sát giao thông của những con đường chính gần ngõ Trường An từ đội cảnh sát giao thông, không tìm được xe của Minh Viễn."
"Từ công ty của Minh Viễn đi ra thì sao?"
"Chín giờ bốn mươi ba phút tối, Minh Viễn lái xe khỏi công ty, lái đến gần đường Giải Bách thì mất dấu vết. Chúng tôi đã đến mấy giao lộ của đường Giải Bách điều tra, không tìm được xe."
Cố Phóng: "Bên Đại Vĩ thì sao?"
"Chúng tôi đã điều tra xưởng sửa xe, trạm mua bán xe cũ, trạm phế liệu, đều không tìm thấy vết tích của chiếc xe."
Kỳ Gia Bảo nhụt chí: "Một chiếc xe không thể cứ biến mất như vậy chứ."
"Không có khả năng biến mất, là có gì đó mà chúng ta không nghĩ đến."
Ôn Khách đột nhiên nói: "Trước đây cũng từng xảy ra vụ án thi thể bị gϊếŧ rồi hủy dung, một vụ vào ba năm trước, một vụ vào hai năm trước, ba vụ án có thể hợp lại cùng điều tra không?"
Hai vụ án đó mọi người đều biết, mấy ngày trước bởi vì phải điều tra án cũ, đã từng lật xem từ trong đống hồ sơ, Kỳ Gia Bảo đã nhập vào máy tính.
Cố Phóng nói: "Tôi đã soạn báo cáo rồi, đang đợi trả lời. Mọi người nghĩ thử xem tìm điểm đột phá của vụ án này từ đâu, phải tìm chiếc xe như nào."
Thẩm Tinh Ngôn: "Chúng ta quay trở về chính vụ án, người bị hại là quản lý cấp cao của công ty nước ngoài, tiếp xúc với những người cùng tầng lớp với anh ta. Sau khi hỏi thăm, chúng tôi biết được người bị hại không có kẻ thù, có quan hệ khá tốt với mọi người."
"Vậy có thể nói hung thủ không phải là người cùng tầng lớp với anh ta, vậy anh ta quen biết hung thủ như thế nào? Hung thủ biết điện thoại phòng làm việc của anh ta, làm thế nào để khiến anh ta tự mình lái xe đến nơi bị hại."
Cố Phóng nói tiếp: "Chúng ta nhìn lại quá trình vụ án xảy ra, tối ngày 13 tháng 8, người bị hại vẫn luôn tăng ca ở công ty, cho đến khi nhận được một cuộc điện thoại rồi ra ngoài."
"Nhật ký cuộc gọi cho thấy cuộc điện thoại này được gọi từ một bốt điện thoại công cộng ở ngõ Trường An. Chúng ta không lấy được dấu vân tay ở hiện trường, camera dọc đường cũng không xuất hiện bóng người khả nghi."
"Người bị hại lái xe đến hiện trường, trong thời gian chờ đợi bị hung thủ đập vào gáy bằng vật cùn, mất đi khả năng phản phán. Tiếp đó anh ta bị trói tay chân, bị đưa đến nơi xảy ra án mạng."
Kỳ Gia Bảo phát huy tinh thần bé hiếu kỳ: "Hung thủ làm thế nào để Minh Viễn tình nguyện lái xe đến đó?"
Thẩm Tinh Ngôn: "Đương nhiên là hung thủ có nắm nhược điểm, ví dụ như quan hệ của Minh Viễn và Bác Kỳ. Một khi quan hệ của họ bị lộ, sự nghiệp của Minh Viễn nhất định sẽ ảnh hưởng, anh ta còn phải chịu đựng ánh mắt khác thường của những người xung quanh."
"Bác Kỳ từng nói, Minh Viễn là một người mâu thuẫn, ở cùng với anh ta không phải là do Minh Viễn tình nguyện, anh ấy không thể chịu đựng được những việc này."
Cố Phóng gõ lên bảng đen: "Quay trở lại điểm này, ngoại trừ Kim Mộng, còn ai biết quan hệ của họ nữa."
Phòng làm việc chìm vào im lặng, mọi người đều nhìn chằm chằm vào tên của Kim Mộng, giống như cứ nhìn như vậy là có thể tìm được điểm đột phá vậy.
Thẩm Tinh Ngôn nói: "Có phải chúng ta có thể điều tra thử quan hệ xã hội của Kim Mộng không?"
Cố Phóng gật đầu, tổng kết lại: "Giang Thắng Vũ dẫn người đi theo dõi Kim Mộng, Ôn Khách điều tra quan hệ xã hội của Kim Mộng, Đại Vĩ, Khâu Minh tiếp tục tìm xe của Minh Viễn."
Kỳ Gia Bảo chỉ vào mũi mình: "Đội trưởng Cố, em thì sao?"
"Cậu trông nhà, mọi người đi làm việc đi."
Kỳ Gia Bảo bất mãn: "Lần nào cũng là em trông nhà."
Cố Phóng nhìn Thẩm Tinh Ngôn, Thẩm Tinh Ngôn nói: "Tôi muốn xem hồ sơ của hai vụ án còn lại."
"Ở trong máy tính của Gia Bảo."
Thẩm Tinh Ngôn mở máy tính lên, tìm hồ sơ vụ án gϊếŧ người hủy dung, đọc thật kỹ.
Hai vụ án cũng xảy ra vào ban đêm, người bị hại đều bị hủy dung, rất chú trọng việc ăn mặc, chứng tỏ điều kiện sống không tồi.
Cộng thêm vụ án này, hình như hung thủ chuyên chọn tầng lớp trung lưu để ra tay, vậy động cơ của hắn là gì? Có phải là tùy tiện chọn không?
Thẩm Tinh Ngôn mở bản đồ lên, vẽ địa chỉ nhà, nơi bị hại của ba người bị hại lên đó.
Vụ án thứ nhất xảy ra ở vịnh Thanh Hà, ba năm trước nơi đó là một công viên, bây giờ xây thành một khu chung cư. Vụ án thứ hai xảy ra ở tòa nhà Ức Duy, khi vụ án xảy ra ông chủ tòa nhà nợ lương công nhân chạy trốn, năm ngoái chủ thầu khác đã nhận thầu, xây dựng lại.
Thẩm Tinh Ngôn liên hệ ba vụ án với nhau, rơi vào trầm tư.
Đột nhiên có người cầm bản đồ của cô đi, Thẩm Tinh Ngôn đang định nổi giận, thấy là Cố Phóng, cô hỏi: "Anh điều tra được rồi sao? Nhanh như vậy đã quay lại rồi."
Cố Phóng không để ý đến cô, tự lẩm bẩm một mình: "Mấy nơi này có liên hệ gì đây?"
"Còn chưa phát hiện ra."
Kỳ Gia Bảo cũng ghé đến nhìn, tò mò hỏi: "Mấy nơi này làm sao vậy?"
"Không biết là làm sao nên mới phải xem." Thẩm Tinh Ngôn ra hiệu cho Cố Phóng đặt bản đồ lên bàn.
Ba người, ba cái đầu ghé vào nhau, nhìn chằm chằm vào ba vòng tròn, ba hình tam giác, mấy đường thẳng.
Kỳ Gia Bảo nhìn mà váng đầu, cậu đứng dậy xoa mày: "Không xem nữa, cứ như là tuyến đường xe buýt ấy, quanh co lòng vòng."
Thẩm Tinh Ngôn bỗng đập Kỳ Gia Bảo một cái: "Tiểu Bảo, cậu giỏi thật, đúng, chính là xe buýt!"
Kỳ Gia Bảo: ...
Mặt cậu đỏ lên, khóe miệng từ từ cong lên, chị Tiểu Thẩm khen mình giỏi này.