Bảo Lệ Loan là trung tâm thương mại được xây vào năm ngoái, tầng một bán đồ trang điểm và trang sức, tầng hai bán đồ nam, tầng ba bán đồ trẻ em và phụ nữ, tầng bốn là nhà hàng và khu vui chơi giải trí.
Tầng một không có quầy chuyên bán mỹ phẩm nam, chỉ có hai quầy bán mỹ phẩm cho cả nam và nữ.
Thẩm Tinh Ngôn nói rõ thân phận, nhân viên phục vụ rất phối hợp, lấy nước hoa ra cho cô ngửi thử, nhưng mùi đều không đúng.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một tia sáng, cô hỏi nhân viên phục vụ ở đâu có bán nước hoa nam cao cấp.
Nhân viên phục vụ nói chỉ biết trung tâm thành phố có một cửa hàng độc quyền của SD, chuyên bán nước hoa cho người có tiền. Cô ấy từng tò mò đi xem thử, giá cả tương đối đắt, không phải người bình thường có thể mua nổi. Những nơi bán nước hoa nam khác đều giống bọn họ, có bán lẫn cả mỹ phẩm cho nữ.
Thẩm Tinh Ngôn ghi lại địa chỉ, chạy qua cùng Kỳ Gia Bảo.
Kỳ Gia Bảo tò mò: "Tại sao lại là nước hoa cao cấp?"
"Với thân phận của người bị hại, anh ta sẽ không đi mua nước hoa được bán lẫn cùng mỹ phẩm cho nữ, không hợp với thân phận của anh ta."
Mặt tiền của cửa hàng SD được trang trí khá sang trọng, trong túi không có chút tiền thì không vào nổi.
Bên trong có hai nhân viên phục vụ, đều là những chị gái xinh đẹp, ngoại hình diễm lệ, mặc đồng phục màu đen với thắt lưng màu trắng. Một người trong đó mỉm cười rạng rỡ đi tới, đợi hai người Thẩm Tinh Ngôn nói rõ thân phận, có thể thấy nụ cười đã trở nên cứng đờ.
Nhân viên phục vụ khó xử nói: "Chỗ chúng tôi có mấy chục loại nước hoa, nếu như không biết là loại nào thì rất khó tìm."
Nước hoa được bày giống với phương thức tự chọn của đời sau, sắp xếp theo ngày sản xuất, bên cạnh mỗi loại nước hoa đều bày mẫu nhỏ để khách hàng thử nghiệm.
Kỳ Gia Bảo nhìn giá của một loại nước hoa thì không khỏi tặc lưỡi, cậu có làm cả đời cũng không mua được.
Thẩm Tinh Ngôn khẽ trầm ngâm, nói: "Chàng trai này cao khoảng 175cm, tóc dày, dài đến bên trên lông mày, quản lý hình tượng rất nghiêm khắc, ngón tay được cắt rất gọn gàng, không hút thuốc không uống rượu, thích quần áo của hãng P, gần đây vừa mua mẫu mùa hè mới nhất của hàng P. Có người nào phù hợp không?"
"Với chiều cao này, đúng là có vài người không hút thuốc không uống rượu."
"Phiền cho tôi xem ghi chép mua hàng của họ."
Nhân viên phục vụ cầm ghi chép mua hàng đến, Thẩm Tinh Ngôn ngửi lần lượt từng loại nước hoa mà họ mua, đều không đúng.
Nhân viên phục vụ nói: "Tôi có thể ngửi thử là mùi nào không? Tôi đã làm nghề này năm năm rồi, tự thấy mình rất hiểu về nước hoa."
"Vị có hơi giống cỏ xanh, lại mang một chút mùi của hoa hồng, khi ngửi được thì cảm thấy như đứng trên một cánh đồng, nhưng lại không vui vẻ thoải mái như vậy."
Kỳ Gia Bảo ngây ngốc há lớn miệng, đây là thứ gì chứ? Cậu hoàn toàn không hiểu được.
Nhân viên phục vụ lại cười híp mắt lấy ra một loại nước hoa: "Cô ngửi thử xem có phải loại này không?"
Thẩm Tinh Ngôn ngửi thử, hai mắt sáng lên: "Chính là loại này!"
"Đây là mẫu mùa hè mới của SD, Cỏ Xanh Chết Yểu, đã bán ra ba lọ, có điều người mua đều không phải là người cô vừa nói." Nhân viên phục vụ lấy ghi chép mua hàng ra, lần lượt là Đường Tuấn ngày 19 tháng 6, Hàn Gia ngày 9 tháng 7, Bác Kỳ ngày 1 tháng 8, ba người đều quẹt thẻ mua hàng.
"Những nơi khác có mua được Cỏ Xanh Chết Yểu không?"
Nhân viên phục vụ lắc đầu: "Ở thành phố này SD chỉ có chỗ chúng tôi, Cỏ Xanh Chết Yểu là sản phẩm được nghiên cứu và phát triển mới nhất của SD, cho dù những nhãn hàng khác muốn bắt chước cũng cần có thời gian." Nói đến đây, nhân viên phục vụ có chút xem thường, xem ra sản phẩm của cửa hàng hay bị đạo nhái.
Thẩm Tinh Ngôn lại thấy yên tâm, cô cầm thông tin của ba người chạy về cục thành phố với Kỳ Gia Bảo.
Bởi vì có nhật ký quẹt thẻ của ba người, việc điều tra trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Đường Tuấn là ông chủ của một công ty mới thành lập, hiện tại đang ở nước ngoài còn chưa trở về. Hàn Gia là một cậu ấm, cả ngày chỉ biết đánh bạc và người đẹp. Bác Kỳ là quản lý cấp cao của một công ty có vốn đầu tư nước ngoài, ba mươi hai tuổi, từng ra nước ngoài du học.
Kỳ Gia Bảo nhìn tài liệu của ba người: "Đều không liên quan gì đến người chết."
"Có liên quan không gặp mặt rồi nói."
Vào ngày người chết bị hại Hàn Gia đang qua đêm ở nhà một người đẹp, có bằng chứng ngoại phạm, chỉ còn lại Bác Kỳ.
Bác Kỳ có một gương mặt con lai, mặc đồ công sở, quần thẳng tắp, dày da bóng loáng, thậm chí áo sơ mi trên người còn có thể nhìn thấy ánh sáng, mái tóc vuốt keo, chải chuốt đến từng sợi tóc. Anh ta cau mày, thái độ ngang ngược: "Mấy người vô cớ gọi tôi đến đây, tôi có quyền kiện mấy người."
"Chúng tôi chỉ muốn để anh nhận thi thể, bởi vì mặt người chết bị hủy rồi, chúng tôi không xác định hai người có quen biết không."
Bác Kỳ ngây ra, thái độ tốt hơn: "Nhận... Thi thể?"
Thẩm Tinh Ngôn đưa anh ta đi đến kho lạnh: "Người chết chỉ có một đặc điểm rõ ràng, xương bả vai bên phải có một vết bớt."
"Cái gì?!" Bác Kỳ khựng lại, kinh ngạc nhìn cô.
Thẩm Tinh Ngôn thở dài: "Anh đi với tôi đi."
Đôi chân Bác Kỳ run lên, đến kho lạnh, Thẩm Tinh Ngôn đẩy thi thể ra: "Anh đừng nhìn mặt, tôi sợ anh không chịu được, anh xem những bộ phận khác trên cơ thể người chết đi."
Thẩm Tinh Ngôn vén vải trắng lên, để lộ cánh tay, bụng và bắp đùi của người chết, cô cố ý tránh những nơi bị khâu ra. Nhưng khung cảnh vẫn rất ghê người, mỗi một phần trên da thịt cũng có vết thương, vết thương rách ra, giống như cánh môi đang cắn nuốt thế giới.
Đôi tay Bác Kỳ run lên, anh ta sờ kỹ tay, bụng, bắp đùi của người chết, lại lật qua nhìn vết bớt, sau đó anh ta sup sụp ngồi xuống đất.
"Minh Viễn... Là ai mà tàn nhẫn như vậy! Là ai đối xử với cậu thế này!" Bác Kỳ kích động, nước mắt giàn giụa, giống như một đứa trẻ bất lực.
"Mong anh nén bi thương." Đợi cảm xúc của anh ta hòa hoãn lại, Thẩm Tinh Ngôn nói: "Có thể cung cấp thông tin của người chết cho chúng tôi không, chúng tôi sẽ mau chóng phá án."
"Mọi người nhất định phải tìm được hung thủ, tôi không thể để Minh Viễn chết không rõ ràng như vậy!"
Nguồn gốc thi thể được xác định, Kỳ Gia Bảo nói tin tốt này cho Cố Phóng. Một hàng người nghe tin thì hùng hổ chạy về cục thành phố, khen Thẩm Tinh Ngôn và Kỳ Gia Bảo có tài phá án, xứng đáng được thưởng.
Thẩm Tinh Ngôn tỏ vẻ quái giở: "Chắc đội trưởng Cố không ôm hy vọng đâu nhỉ."
Cố Phóng cười ha ha: "Sao lại thế được? Tôi tin cô một nghìn lần."
"Vậy sao? Sao tôi lại thấy không đáng tin vậy." Thẩm Tinh Ngôn đưa tài liệu có liên quan đến Minh Viễn cho Cố Phóng.
Theo những gì Bác Kỳ nói, Minh Viễn và anh ta là bạn cùng trường, hai người họ quen nhau ở nước ngoài, trở thành bạn thân, lại cùng nhau về nước, lần lượt vào làm việc ở công ty có vốn nước ngoài. Minh Viễn có tính cách khiêm tốn, ôn hòa với mọi người, làm việc chăm chỉ, ba năm đã thăng chức thành tổng quản lý khu vực người Hoa.
Đến công ty của Minh Viễn hỏi thăm, đánh giá của mọi người với anh ta rất cao, anh ta cũng không có kẻ thù nào.
Minh Viễn ở một mình ở thành phố Nam Phụ, ba mẹ là nông dân chất phác, biết được con trai bị gϊếŧ hại, người mẹ lập tức ngất đi.
Bác Kỳ tích cực phối hợp phá án, chủ động nộp lên chìa khóa của nhà Minh Viễn, Cố Phóng đưa người đi điều tra.
Căn nhà rộng hơn một trăm ba mươi mét vuông, trang trí giản lược xa xỉ, sô pha bằng da ở phòng khách có thể ngồi được bốn người, rộng hơn sô pha bình thường. Cố Phóng ngồi lên thử, với chiều cao của anh, khi dựa lưng vào sô pha chân vừa vặn chạm đất, với chiều cao của Minh Viễn, chân chỉ có thể lơ lửng.
Anh nhìn Bác Kỳ, Bác Kỳ lại khá cao. Bác Kỳ mang dòng máu lai châu Âu, dáng người cao lớn, mũi rất cao, hốc mắt sâu, mắt hơi xanh, ngoại hình khá ưu tú.
Vẻ mặt của Bác Kỳ hơi gượng gạo, anh ta khẽ ho một tiếng: "Đội trưởng Cố, anh cứ từ từ điều tra, tôi có việc phải đi trước."
Cố Phóng gật đầu, mắt nhìn theo anh ta rời đi, anh đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ có một chiếc giường lớn kiểu Âu, phía nam là cửa sổ sát đất, có cửa sổ lồi, trên cửa sổ lồi có sách tiếng Trung và tiếng Anh.
Cố Phóng mở tủ quần áo ra, kinh ngạc kêu một tiếng.
Giang Thắng Vũ đi qua nói: "Sao vậy? Tôi vừa kiểm tra xong, không có gì bất thường."
"Cậu đã động vào chưa?"
"Không có."
Cố Phóng cúi người, kéo ngăn kéo ở bên dưới ra, trong ngăn kéo là qυầи ɭóŧ.
Giang Thắng Vũ: "Có gì không đúng?"
"Cậu để quần áo cũng chừa lại một nửa không gian sao?"
Quần áo trong tủ quấn áo chỉ chiếm một nửa bên trái, qυầи ɭóŧ trong ngăn kéo cũng chỉ chiếm một nửa, kéo ngăn kéo để tất ra xem, cũng chỉ có một nửa.
Giang Thắng Vũ bừng tỉnh: "Có người ở cùng Minh Viễn."
"Cậu đoán người đó là ai?"
"Bác Kỳ!"
"Bác Kỳ, Minh Viễn, đây thật sự là tên của bọn họ sao?"
Giang Thắng Vũ thầm mắng một tiếng: "Người đã chết rồi còn có gì phải che giấu nữa!"
Cố Phóng nhìn chằm chằm chiếc giường vài giây, kéo chiếc chăn lên, ga giường màu xám có vài nếp nhăn: "Gọi nhân viên kỹ thuật đến lấy dấu vân tay, tϊиɧ ɖϊ©h͙."
Giang Thắng Vũ trừng lớn hai mắt: "Minh Viễn có bạn gái? Không đúng, nếu như Minh Viễn có bạn gái, tại sao Bác Kỳ lại không nói?"
Cố Phóng không nói gì, anh mở ngăn tủ ra, tìm được bệnh án của Minh Viễn. Ngày gần đây nhất là mùng 9 tháng 8, cách ngày anh ta bị hại bốn ngày, chữ của bác sĩ như rồng bay phượng múa, Cố Phóng nhìn qua mấy chữ đã từ bỏ, vứt cho Giang Thắng Vũ: "Đi điều tra xem anh ta bị bệnh gì."
......
Thẩm Tinh Ngôn ngồi trong xe Cố Phóng, vẻ mặt nghiêm túc: "Chi đội hai nhiều người như vậy, sao lại gọi tôi? Lẽ nào là vì tôi điều tra được nguồn gốc của thi thể sao?"
Cố Phóng biết cô đang trêu chọc anh, cũng không tức giận: "Cô vừa đến, tôi phải tìm hiểu thực lực của cô chứ."
Thẩm Tinh Ngôn cong môi: "Anh có thấy hài lòng không?"
"Tốt hơn thằng nhóc Gia Bảo nhiều, không tốn công tôi điều cô qua."
"Vậy thế này đơn thuần là tích lũy kinh nghiệm phá án cho tôi?"
Cố Phóng cười nhe răng: "Cô hiểu như vậy cũng được."
Thẩm Tinh Ngôn trợn mắt, cô không thèm tin đâu.
Cố Phóng lái xe nhanh như chớp, rất nhanh đã đến chỗ ở của Bác Kỳ. Nhà của Bác Kỳ là một căn biệt thự đơn độc nhỏ, có ba tầng, trước nhà có một bể bơi.
Bác Kỳ thấy họ thì không hề kinh ngạc, cứ như đã biết họ sẽ đến: "Tôi không có trà, chỉ có cà phê, hai người uống được không?"
Cố Phóng: "Không cần khách sáo, chúng tôi hỏi xong là đi."
"Tôi biết hai người muốn hỏi điều gì, tôi và Minh Viễn quả thực là người yêu."
Bác Kỳ thấy họ không kinh ngạc thì cười nói: "Xem ra mấy người đã đoán ra được rồi."
"Tại sao lại phải giấu diếm?"
"Tôi không muốn Minh Viễn chết rồi còn bị người ta chỉ trích, tôi thì không sao, cùng lắm là ra nước ngoài, nhưng cậu ấy lại ở đây." Bác Kỳ chỉ vào hành lý bên cạnh cửa sổ sát đất: "Tôi định đi Mỹ, đợi đến khi tìm được hung thủ gϊếŧ Minh Viễn rồi, phiền mọi người gửi email cho tôi."
"Ngoại trừ anh, Minh Viễn còn người bạn thân thiết nào không?"
"Không có, cậu ấy rất cô độc, không hề giống như những gì đồng nghiệp cậu ấy nói. Minh Viễn là một người có chủ nghĩa hoàn mỹ, hướng về sự tự do như nước Mỹ, nhưng cậu ấy lại đặt ra cho mình rất nhiều quy tắc. Cậu ấy là một người mâu thuẫn, giống như cách mà cậu ấy bài xích quan hệ của chúng tôi nhưng lại khó mà từ chối được."
Cố Phóng: "Gần đây anh ta có hành động khác thường nào không?"
"Khác thường?" Bác Kỳ lắc đầu: "Hình như không có... Đúng rồi, gần đây bụng của cậu ấy không thoải mái, có đi khám bác sĩ."
Cố Phóng đứng dậy: "Nếu như anh nhớ ra gì đó xin hãy liên hệ với tôi ngay lập tức." Anh đưa số điện thoại cho anh ta.
Bác Kỳ tiễn họ rời đi, đột nhiên nói: "Có một chuyện rất kỳ lạ, không thấy xe của Minh Viễn đâu nữa, trong công ty cũng không có. Minh Viễn rất thích chiếc xe đó, nếu như mọi người tìm được xin liên hệ với tôi."
Cố Phóng khựng lại, ghi lại biển số xe và kiểu xe.
Ra đến ngoài, Cố Phóng hỏi: "Cô biết quan hệ của họ từ khi nào?"
"Khi Bác Kỳ nhìn thấy người bị hại, tình cảm của anh ta với Minh Viễn không phải là tình bạn hay tình anh em, hơn nữa tên của họ như cố ý đặt vì nhau vậy. Anh thì sao? Anh nghi ngờ từ lúc nào?"
"Khi đến nhà Minh Viễn, mở tủ quần áo của anh ta ra."
Thẩm Tinh Ngôn cười: "Xem ra tôi đoán ra được sớm hơn anh."
"Tôi biết cô đoán ra rồi nên mới đưa cô theo, mang theo người khác thì tôi phải chịu đựng sự ồn ào cả một đường mất."
"Sớm muộn gì họ cũng biết tin này."
"Vậy thì để họ biết muộn một chút, chúng ta đến bệnh viện." Cố Phóng đưa sổ khám bệnh của Minh Viễn cho Thẩm Tinh Ngôn.
Thẩm Tinh Ngôn không bất ngờ một chút nào, từ khi cô đến cục thành phố, ngày nào cũng được nghe về kinh nghiệm phá án của thần thám Cố. Trong sổ khám bệnh có kẹp vài tờ giấy, là bệnh lý sau khi đã được "dịch" lại, khi nhìn thấy ngày gần đây nhất, cô chau mày lại.
Bác Kỳ lại giấu diếm rồi.