Thập Niên 90: Nhật Ký Điều Tra Tội Phạm

Chương 11: Vụ án đêm khuya Ꮆiết người (1)

Trong màn đêm tối đen, ngoại trừ tiếng côn trùng thì không còn âm thanh khác. Con muỗi bay trong không trung cô quạnh, tìm kiếm thức ăn mà không có mục đích.

Có tiếng bước chân truyền đến, vô cùng đột ngột và quỷ dị giữa màn đêm.

Người đó mặc một bộ đồ màu đen, cho dù là trong đêm hè cũng mặc một chiếc áo choàng, che kín toàn bộ mặt. Trên vai hắn ta vác một cái túi vải màu đen, hình như bên trong rất nặng, cơ thể người đàn ông hơi nghiêng vẹo.

Cuối con đường có một ngôi nhà rách nát, người đàn ông đi vào, đặt túi vải lên mặt đất. Hắn ta ngồi xổm xuống, mở túi vải ra, để lộ gương mặt kinh hoàng.

Là một người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú, miệng dán băng dính, mái tóc hơi lộn xộn, hai tay hai chân bị trói chặt.

Anh ta kêu ưm ưm, nhưng không ai hiểu anh ta nói gì.

Sự hoảng sợ dần tràn ra trong đôi mắt, anh ta nhìn người đàn ông mặc áo choàng từ từ lại gần. Anh ta muốn trốn đi nhưng đằng sau là tường xi măng, không có chỗ trốn, không có chỗ chạy.

Người đàn ông mặc áo choàng ngồi xổm trước mặt anh ta, anh ta nhìn thấy được gương mặt hắn, đôi mắt lập tức trừng lớn, trong vẻ sợ hãi có ý hận, có sự bừng tỉnh.

Người đàn ông mặc áo choàng vươn tay ra nắm lấy cổ họng anh ta, nhìn anh ta uổng công vùng vẫy, hắn cười quái dị. Đột nhiên, người đàn ông mặc áo choàng buông tay, phần cổ người đàn ông kêu lên lộc cộc, hắn đoán anh ta muốn ho khan, muốn hít thở, nhưng miệng anh ta bị chặn lại, không thể làm được chuyện mình muốn làm.

Người đàn ông mặc áo choàng rút một con dao từ trong túi ra, một con dao rất mỏng, hắn cho anh ta xem, lưỡi dao mỏng quẹt nhẹ lên mu bàn tay anh ta, còn chưa kịp cảm nhận cơn đau thì máu đã chảy ra.

"Hu hu!" Trong đôi mắt người đàn ông bị trói bắn ra ý hận ngập trời.

Người đàn ông mặc áo choàng cười lớn: "Cái chết là một chuyện thanh thản dễ chịu, tôi sẽ cho anh từ từ cảm nhận."

......

Sáng sớm, chi đội hai toàn là mùi đồ ăn sáng, một đám đàn ông đều thích mua đồ ăn sáng đem đến đội ăn. Bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy, cháo, kiểu gì cũng có.

Kỳ Gia Bảo cầm bánh bao, đυ.ng vào cánh tay Dương Đại Vĩ, hất mặt về hướng phòng làm việc của Cố Phóng: "Không hôm nào trùng lặp, chậc chậc, không hổ là đội trưởng Cố."

"Nếu như cậu kiên nhẫn được bằng một nửa đội trưởng Cố thì cũng có người mua đồ ăn sáng cho cậu thôi."

"Vậy thì cậu ấy còn phải có vẻ ngoài của đội trưởng Cố, với vẻ ngoài của đội trưởng Cố, có người phụ nữ nào mà không bị mê hoặc chứ."

"Ha ha..."

Mọi người đều cười lớn.

Cánh cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, một nữ cảnh sát xinh đẹp đi ra, chống eo quát: "Im hết đi, chính vì mấy người lúc nào cũng trêu chọc đội trưởng Cố, anh ấy mới không cho tôi mang bữa sáng đến đấy."

"Anh ấy không cho cô mang đến thì chúng tôi cho, có phải không mọi người?"

"Đúng vậy, cô nhìn Gia Bảo, Khâu Minh của chúng tôi xem, có ai không phải là chàng trai sáng sủa chứ, trên đời thiếu gì cỏ thơm."

Kỳ Gia Bảo đang uống sữa đậu nành suýt thì phun ra ngoài: "Đừng mang cho tôi, tôi phải lập nghiệp trước mới cưới vợ."

Khâu Minh trầm giọng nói: "Cũng đừng mang cho tôi."

"Được, nói chuyện vào ngõ cụt rồi." Giang Thắng Vũ vừa dứt lời, Nhiễm Lệ Lệ đã bùng nổ: "Mấy người có muốn tôi cũng không thèm đâu, mấy người đâu thể so với đội trưởng Cố, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn chiều cao có chiều cao, muốn năng lực có năng lực..."

Mọi người nhìn qua, thấy Nhiễm Lệ Lệ còn định nói một tràng thì cười ha ha đi làm việc.

Dương Đại Vĩ liếc nhìn Giang Thắng Vũ một cái: "Sau này cậu nói ít đi một chút."

"Quen rồi, ngày nào không trêu chọc vài câu trong lòng thấy khó chịu, ha ha."

Dương Đại Vĩ bất lực, đang định xem hồ sơ những vụ án cũ mà Cố Phóng đưa cho. Cố Phóng lo lắng không yên đi vào: "Đến hiện trường, ngõ Trường An xảy ra án mạng! Tôi đi gọi pháp y Bào."

Anh lại hùng hùng hổ hổ chạy đến phòng pháp y: "Pháp y Bào, có án mạng, phải đi ngay, mọi người thu dọn một chút, trên đường sẽ nói về tình tiết vụ án."

Thẩm Tinh Ngôn ngẩng đầu lên, Cố Phóng chỉ vào cô: "Đưa theo Tiểu Thẩm."

Trong lòng Hà Lý kêu lộp bộp, anh ta nhìn Bào Vũ, Bào Vũ nói: "Mọi người đều đi đi, tích lũy kinh nghiệm."

Trên đường, Cố Phóng nói về tình tiết vụ án, người chết được người nhặt phế liệu phát hiện. Theo những gì người nhặt phế liệu nói, nơi đó là một căn nhà hoang, ít khi có người qua lại, bình thường ông ta sẽ để phế liệu nhặt được ở căn nhà ấy, tích được nhiều rồi sẽ bán đi. Đã hai ngày rồi ông ta không đến nơi ấy, sáng hôm nay phát hiện có người chết trong đó.

Hiện trường đã được phong tỏa, mấy người Cố Phóng kéo dây phong tỏa lên đi vào.

Còn chưa đi vào bên trong đã ngửi được một mùi máu tanh, Thẩm Tinh Ngôn chun mũi, phải chảy bao nhiêu máu mới có mùi nặng như vậy chứ.

Đến khi nhìn thấy hiện trường, mọi người đều phải kinh ngạc.

Sàn nhà cả căn phòng đều là máu, cứ như là một biển máu. Người chết ngồi dựa vào tường, thân dưới chìm trong máu.

Ngoại trừ diện tích khoảng hai mét xung quanh người chết là khoảng trống, những nơi còn lại đều tích một đống đồ, thùng bìa cứng, miếng sắt cũ, chai thủy tinh,... Những thứ đồ lẫn lộn này đều chìm trong máu.

Vẻ mặt mọi người ngưng trọng. Họ đeo bọc giày, găng tay lên, cẩn thận đi vào.

Máu trên người người chết đã đông lại, quần áo ướt đẫm máu, đã không thể nhìn ra màu sắc ban đầu. Cả người từ trên xuống dưới có mấy chục vết thương lớn nhỏ, nhưng đều không phải chí mạng, anh ta chảy máu đến chết.

Điều làm mọi người kinh ngạc là gương mặt người chết đã bị hủy, máu thịt hỗn loạn.

Da đầu Cố Phóng tê dại, lại là bị hủy dung, là cùng một hung thủ với mấy vụ án hôm trước anh xem sao?

Vì để kiểm tra Thẩm Tinh Ngôn và Hà Lý, Bào Vũ để hai người kiểm tra thi thể trước.

Hà Lý nói: "Sau gáy người chết có vết thương do vật cùn, từng bị người ta đập vào đầu. Khi còn sống từng bị bóp cổ, phần cổ có thể thấy vết bóp. Cổ tay và cổ chân từng bị trói, cũng có thể nhìn thấy vết dây trói. Từ độ cứng của thi thể, có thể phán đoán thời gian tử vong là vào khoảng ba giờ đến năm giờ sáng hôm nay.

"Trên người anh ta ngoại trừ vết dao thì không còn vết thương khác, nguyên nhân chết là vì mất quá nhiều máu mà bị sốc... Hung khí là một chiếc dao."

Bào Vũ nhìn Thẩm Tinh Ngôn: "Có bổ sung gì không?"

"Tuy rằng thời gian tử vong là khoảng từ ba giờ đến năm giờ sáng hôm nay, nhưng thời gian hung thủ ra tay phải sớm hơn, máu chảy hết cần một khoảng thời gian, tôi suy đoán là vào khoảng từ 11 giờ tối hôm qua đến một giờ sáng hôm nay. Hung khí là một con dao một lưỡi, rất mỏng rất sắc bén, giống như là... Dao phẫu thuật."

Cố Phóng nhếch mày, nhìn Thẩm Tinh Ngôn với ánh mắt nghiên cứu.

Bào Vũ gật đầu, nhìn về phía Hà Lý, Hà Lý cúi đầu, anh ta quên mất máu chảy hết cần một khoảng thời gian. Bào Vũ âm thầm thở dài, nói với Thẩm Tinh Ngôn: "Còn có gì không?"

Hà Lý bỗng ngẩng đầu, còn có sao?

Thẩm Tinh Ngôn nói: "Tôi còn một suy đoán, mỗi một dao của hung thủ đều tránh khỏi chỗ chí mạng, chứng tỏ hắn vô cùng quen thuộc với cấu trúc cơ thể con người, có thể quen thuộc với cấu trúc cơ thể con người như vậy có họa sĩ, bác sĩ và..." Cô dừng lại một lúc: "Pháp y."

Bào Vũ hừ một tiếng: "Còn trẻ tuổi mà đã biết khoe khoang, điều này cần cháu nói sao."

Thẩm Tinh Ngôn bĩu môi nói: "Cháu nói rồi, chỉ là suy đoán thôi."

Cố Phóng xua tay: "Cô ấy nói cũng có lý, Lão Bào, chú đừng làm khó một cô gái nhỏ nữa, phá án vốn dĩ là phải tiếp thu trí tuệ quần chúng."

Sắc mặt Bào Vũ hòa hoãn: "Kỹ càng hơn thì phải đợi kết quả khám nghiệm thi thể."

Thi thể được khiêng đến phòng giải phẫu, Cố Phóng đi hỏi thăm, đồng thời tìm kiếm nguồn gốc cơ thể.

Bởi vì phần mặt đã bị hủy hoại, việc tìm kiếm nguồn gốc thi thể không hề thuận lợi. Ngoại trừ một vết bớt ở xương bả vai bên phải, trên người người chết không còn đặc trưng có thể nhận diện nào khác.

Bởi vì hiện trường đã bị phá hư, không có cách nào lấy được thông tin hữu dụng. Lại điều tra camera dọc con đường đó, không tìm được người hay xe nào khả nghi vào khoảng thời gian từ 11 giờ tối đến một giờ sáng. Hơn nữa ngõ Trường An vốn dĩ đã là một nơi bị bỏ hoang, việc tìm kiếm nhân chứng gần như bằng không.

......

Bào Vũ tự mình giải phẫu thi thể, Thẩm Tinh Ngôn và Hà Lý quan sát học tập và ghi chép.

Người chết cao 175cm, vóc người cân xứng, đường cơ bắp rõ ràng hơn những người đàn ông bình thường. Ngón tay thon dài, mười ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, độ dài móng tay bằng nhau, ngón chân cũng được cắt rất đều đặn. Răng trắng, không có cặn bẩn.

Trong dạ dày chỉ còn lại một ít cặn bã, thời gian tử vong là sau khi ăn khoảng bốn tiếng.

Quần áo người này mặc là mẫu mùa hè của nhãn hàng P, giá cả không hề rẻ.

Thẩm Tinh Ngôn không khỏi hít mũi, cô còn lại gần thi thể ngửi thử: "Chủ nhiệm, chú có ngửi thấy một mùi thơm không, trước khi chết người chết có xịt nước hoa."

Bào Vũ ngửi thử, quả thực ngửi được một mùi thơm rất nhạt.

Một người đàn ông xịt nước hoa, quản lý cơ thể vô cùng nghiêm khắc, chú trọng việc ăn mặc.

Cố Phóng đi vào lấy báo cáo khám nghiệm thi thể, khi nghe thấy hai chữ nước hoa, anh cau mày lại: "Đàn ông xịt nước hoa? Tin tức này có thể thu hẹp phạm vi điều tra hơn rất nhiều." Anh cầm lấy báo cáo nhìn thử: "Xem ra phương hướng điều tra của chúng ta không đúng, ít nhất chúng ta phải bắt đầu từ tầng lớp trung lưu."

Thẩm Tinh Ngôn trầm tư: "Quần áo của anh ta là đồ mùa hè, hơn nữa nhãn hàng này không có nhiều ở Nam Phụ, chỉ cần tìm được nhật ký mua hàng vào lúc đó, so sánh với nhật ký mua hàng của nước hoa, có lẽ là có thể..."

Cố Phóng giơ ngón cái: "Đúng, tư duy điều tra rất rõ ràng, nếu như cô ngửi ra được là loại nước hoa nào thì càng tốt hơn."

"Tôi không hiểu về nước hoa, không bằng đến chỗ bán nước hoa ở trung tâm thương mại tìm thử xem, có lẽ không nhiều loại nước hoa cho nam."

"Được, nhiệm vụ này giao cho cô, tôi sẽ điều cho cô một trợ lý."

"Nhưng tôi..."

"Nước hoa có mùi gì chỉ cô mới biết, mấy tên đàn ông dưới trướng tôi không kỹ tính như vậy. Hơn nữa phá án cũng là một trong những chức trách của pháp y, đúng không Lão Bào?"

Bào Vũ gật đầu: "Tiểu Thẩm, cháu đi đi, chú và Hà Lý làm nốt."

Thẩm Tinh Ngôn cùng Cố Phóng đi đến chi đội hai, Kỳ Gia Bảo xung phong nhận việc, nói cái gì mà không được ra hiện trường, lần này nhất định phải đưa cậu theo. Cố Phóng vẫy tay, để cậu và Thẩm Tinh Ngôn một đội.

Thẩm Tinh Ngôn cạn lời: "Hai chúng tôi đều là người mới, anh cũng yên tâm?"

Cố Phóng cười hì hì, giục bọn họ xuất phát, mau chóng đi điều tra.

Kỳ Gia Bảo giơ tay phát biểu: "Thành phố Nam Phụ có nhiều trung tâm thương mại như vậy, chúng ta không thể tìm từng chỗ được chứ?"

Cố Phóng vẫn cười hì hì: "Hỏi chị Tiểu Thẩm của cậu."

Thẩm Tinh Ngôn nhếch môi, học theo dáng vẻ cười hì hì của anh: "Chị gái ở quán bar xinh không, đội trưởng Cố có phải là lưu luyến quên lối về không?"

Kỳ Gia Bảo trừng lớn hai mắt: "Đội trưởng Cố, anh đi quán bar à?"

Cố Phóng trừng mắt nhìn Thẩm Tinh Ngôn: "Đừng nghe Tiểu Thẩm nói bừa."

Thẩm Tinh Ngôn bĩu môi, quay người đi ra ngoài.

Kỳ Gia Bảo mau chóng đi theo, hét lên với Cố Phóng: "Đội trưởng Cố, đợi đến khi phá án xong rồi anh đưa em đi quán bar với."

Cố Phóng ngẩng đầu lên nhìn trời, quán bar gì chứ, đàn ông tốt không bao giờ đi bar. Đi được vài bước, anh cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phía sau, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt u oán của Nhiễm Lệ Lệ, trái tim anh giật lên một cái, anh hét lớn: "Đại Vĩ, Tiểu Giang, Lão Ôn, phải đi rồi, Khâu Minh ở lại trông nhà. Nhanh lên, bắt đầu hành động thôi, người bị hại đang đợi chúng ta đấy!"

Kỳ Gia Bảo hiếu kỳ hỏi Thẩm Tinh Ngôn: "Sao chị biết đội trưởng Cố đến quán bar?"

"Trên người có mùi phụ nữ, mùi rượu và mùi thuốc lá, cổ áo còn có vết son, ngoại trừ quán bar thì còn chỗ nào nữa."

"Chị giỏi thật, chẳng trách đội trưởng Cố điều chị qua đây, em phải học tập chị. Có điều chúng ta đến trung tâm thương mại nào trước?"

"Bảo Lệ Loan." Nơi đó gần ngõ Trường An nhất, có lẽ sẽ có phát hiện.