Lão Trần nhìn thấy vẻ mặt chấn động của cô, vui vẻ nói: "Người bắt được nghi phạm là Cố Phóng, giống hệt trong truyền thuyết, đúng là thần thám phá án." Anh ta nhếch mày một cách khoa trương, ép thấp giọng nói: "Em đi theo anh ta nhất định mạnh hơn là ở lại chỗ chúng ta, có thể học được không ít thứ, sau này thành đạt rồi đừng có quên anh Trần đấy."
Thẩm Tinh Ngôn trợn mắt: "Sao em thấy anh còn muốn đi hơn em."
"Anh Trần của em khi còn trẻ cũng có ước mơ thần thám, tiếc là có lòng mà không có sức."
Thẩm Tinh Ngôn nhìn anh ta thật sâu: "Cảm ơn anh Trần."
"Cảm ơn anh làm gì, anh cũng chẳng làm gì."
"Nghi phạm bị bắt là ai? Con trai cô ấy sao?"
Lần này đến lượt Lão Trần kinh ngạc: "Giỏi thật, em không ở đây mà cũng biết nghi phạm là ai."
Cho dù vụ án này không có trong ghi chép của ông nội, cô cũng có thể đoán được là con trai của Tạ Phương. Ở thời đại của cô, có không ít tình tiết như mẹ kiểm soát con cái quá mức, dẫn đến cảm xúc của đứa trẻ bùng nổ, lỡ tay gϊếŧ chết mẹ.
Chỉ là cô không hiểu, nếu như Tạ Phương đã chết rồi, vứt thi thể đi không phải là an toàn hơn sao, tại sao phải để ở trong tủ đông, còn đặt ở phòng khách.
Rốt cuộc Tạ Vĩ Kiệt làm chuyện này với tâm thái như thế nào, cô rất hiếu kỳ: "Đã thẩm vấn chưa?"
"Còn đang thẩm vấn."
"Chúng ta đi xem thử."
Trong phòng thẩm vấn, Cố Phóng khoanh hai tay, bắt chéo chân, dáng vẻ cà lờ phất phơ, cộng thêm gương mặt đẹp trai của anh cứ như là tay ăn chơi vậy. Dương Đại Vĩ ở bên cạnh anh ngồi rất quy củ, phụ trách ghi chép.
Đối diện là nghi phạm Tạ Vĩ Kiệt, cậu ta vô cùng bất an, không ngừng chà xát ngón tay.
Cố Phóng: "Tại sao phải gϊếŧ mẹ của cậu?"
Tạ Vĩ Kiệt co rúm lại, sau đó chấn động trừng lớn hai mắt: "Mẹ tôi chết rồi? Cảnh sát, anh nhất định nhầm rồi, mẹ tôi chưa chết, bà chỉ ngủ mà thôi."
Cố Phóng cười lạnh: "Ngủ trong tủ đông? Tạ Vĩ Kiệt, cậu định tự lừa chính mình đến khi nào."
"Tôi không gϊếŧ mẹ tôi, tôi không có! Tôi không có..." Tạ Vĩ Khiệt ôm đầu, khóc nức nở: "Tôi không gϊếŧ bà ấy, bà ấy chỉ ngủ thôi."
Cố Phóng mất kiên nhẫn, anh gặp nhiều người giả ngốc rồi, nhưng chưa từng thấy ai trợn mắt nói dối như vậy: "Được, coi như bà ấy ngủ đi, tại sao bà ấy lại ngủ ở trong tủ đông?"
"Bà ấy bà ấy... Bà ấy ngủ ở bên ngoài sẽ bị thối nát mất, nếu như bà ấy thối nát sẽ tức giận, sẽ đánh tôi, sẽ mắng tôi." Tạ Vĩ Kiệt nước mắt giàn giụa, vừa tủi thân vừa sợ hãi.
"Bà ấy thường đánh cậu sao?" Cố Phóng điều chỉnh tư thế ngồi, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều.
"Tôi không nghe lời, bà ấy sẽ đánh tôi, tôi thi được điểm kém, bà ấy cũng đánh tôi. Bà ấy nói tôi phải thi vào đại học, nhưng tôi không muốn thi đại học, tôi chỉ muốn bà ấy không mắng tôi không đánh tôi nữa, giống như mẹ của người khác vậy."
"Bởi vì bà ấy đánh nên cậu mới gϊếŧ... Mới đánh bà ấy sao?"
"Tôi không muốn đánh bà ấy, nhưng bà ấy quá đáng sợ, mắng tôi không có tiền đồ, là đồ hèn nhát, nói nếu không vì tôi bà tôi sẽ không kết hôn với ba, nếu không phải vì tôi bà ấy cũng không không dám yêu đương, tôi còn không biết cố gắng, chỉ thi được vị trí thứ hai."
Dương Đại Vĩ đang ghi chép bỗng khựng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu ta: "Thi hạng hai còn bị đánh?" Nếu như con trai anh ấy thi được hạng hai anh ấy có nằm mơ cũng cười đến tỉnh mất.
"Mẹ tôi nói phải thi được hạng nhất, nhất định phải thi được hạng nhất, thi được hạng nhất sẽ làm thịt kho tàu, sườn kho tàu, cá hố chiên cho tôi." Nghĩ đến đồ ăn ngon, gương mặt Tạ Vĩ Kiệt lộ ra một tia ý cười ấm áp.
Cố Phóng ngây ra một lúc, ánh mắt lơ lửng, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: "Vậy nên cậu dùng bình hoa đập bà ấy?"
"Không có! Tôi không có! Tôi chỉ đẩy bà ấy một cái, tôi không dùng sức, nhưng bà ấy ngã rồi, bình hoa rơi trên đầu bà ấy, bà ấy chảy rất nhiều máu." Ánh mắt của Tạ Vĩ Kiệt đột nhiên trở nên điên cuồng: "Máu... Máu sẽ làm bẩn sàn nhà, mẹ thích sạch sẽ, làm bẩn sàn nhà mẹ sẽ tức giận. Bà nói phạm lỗi thì phải nhận trừng phạt, bà ấy phạm lỗi rồi, nhất định phải nhận trừng phạt! Tôi đá bà ấy, đánh bà ấy, là lỗi của bà ấy, bà ấy nhất định phải trả giá. Nhưng tôi có đánh thế nào bà ấy cũng không động đậy, cũng không đứng dậy thu dọn. Tôi nhất định phải lau sạch máu, nếu như bà ấy tỉnh dậy nhìn thấy máu thì sẽ tức giận, bà ấy sẽ cho rằng là do tôi làm, sẽ đánh tôi. Tôi dùng cây lau nhà, dùng nước, lau hết lần này đến lần khác, nhưng không thể lau sạch được, càng lau càng nhiều. Tôi tức giận rồi, lại đánh bà ấy. Bà ấy không những không dậy mà còn không có âm thanh gì. Nhưng máu chảy ra từ trên người bà ấy, máu không thể chảy thêm nữa. Tôi nhớ trong phim có diễn đông lạnh có thể cầm máu. Thế là tôi cầm tiền, đúng, tiền, Hà Lệnh Hổ cứ đòi tiền tôi, tôi không có tiền, chỉ có thể xin mẹ, mẹ cho tôi tiền, bảo tôi tiêu tiết kiệm một chút. Hà Lệnh Hổ càng ngày càng đòi nhiều, mẹ tôi không chịu cho tôi tiền nữa, mẹ hỏi tôi dùng tiền mua cái gì, tôi không trả lời được, mẹ đánh tôi, mắng tôi là lưu manh, không biết bà kiếm tiền vất vả, giống hệt ba, không có lương tâm."
"Ha ha, sao tôi có thể giống ba được chứ, ba tôi đã chết từ lâu rồi, đã thối rữa rồi. Không không, tôi không thể để mẹ thối rữa, tôi nhất định phải đi mua tủ lạnh, không không, tủ lạnh không để vừa, phải mua tủ đông, tủ đông chuyên để kem. Tôi mua tủ đông về, để mẹ vào bên trong, quả nhiên máu không chảy nữa, ha ha. Tôi dọn sạch sàn nhà, rửa sạch máu cho mẹ, như vậy khi tỉnh dậy mẹ sẽ không mắng tôi nữa."
Thẩm Tinh Ngôn nghe mà rét run từng trận, vốn dĩ cô còn tưởng rằng vết xanh tím trên người Tạ Phương là do hung thủ báo thù cho hả giận, không ngờ sẽ như vậy. Cũng không ngờ vết thương chí mạng có nguyên nhân như vậy. Nhưng cô lại nghĩ đến một khả năng, bệnh tim của Tạ Phương đã phát tác rồi.
Lão Trần thổn thức không thôi, chậc chậc thở dài.
Cố Phóng đi đến trước mặt Tạ Vĩ Kiệt, kéo tay áo cậu ta lên. Trên cánh tay cậu ta đầy vết xanh tím đan xen, chẳng trách trong tủ đều là quần dài áo dài.
Tạ Vĩ Kiệt bất an nhìn anh: "Cảnh sát, tôi có thể trở về không? Trở về muộn mẹ tôi sẽ tức giận."
"Tạm thời cậu ở lại đây, tôi đã nói với mẹ cậu rồi, bà ấy sẽ không tức giận."
"Nhưng..."
Cố Phóng ấn vai cậu ta: "Không có nhưng, tôi là cảnh sát, bà ấy nhất định phải nghe tôi."
Tạ Vĩ Kiệt thở phào một hơi, cả người thả lỏng hơn nhiều.
Đi ra từ phòng thẩm vấn, Cố Phóng dặn dò Dương Đại Vĩ: "Đi tìm một bác sĩ tâm lý, làm giám định cho cậu ta."
Vừa ngẩng đầu lên anh đã nhìn thấy Lão Trần và một cô gái trẻ đứng cùng nhau. Cô gái mặc bộ đồng phục cảnh sát, tóc buộc sau đầu, ánh mắt sáng, đang nhìn anh không chớp mắt.
Vẻ âm trầm trong đôi mắt của Cố Phóng lập tức biến mất, ý cười hiện lên trên mặt: "Đây chính là Tiểu Thẩm nhỉ."
Thẩm Tinh Ngôn gật đầu: "Chào đội trưởng Cố."
"Trình độ phá án của đội trưởng Cố không tồi chứ, đi theo tôi, bảo đảm để cho tiếp xúc với nhiều loại án. Tôi nói với cô, khoảnh khắc chúng ta phá án bắt được nghi phạm là lúc có cảm giác thành tựu nhất, cảm giác thành tựu này khác với khi cô ở phòng hậu cần."
"Đội trưởng Cố làm cảnh sát hình sự vì cảm giác thành tựu này sao."
Cố Phóng khựng lại: "Đúng vậy."
Thẩm Tinh Ngôn cười, nhưng nụ cười ấy rõ ràng là đang nói với Cố Phóng, anh đang lừa tôi.
Cố Phóng ho một tiếng: "Mấy ngày nữa sẽ có lệnh điều động, cô chuẩn bị một chút." Sau đó anh dương dương đắc ý rời đi.
Thẩm Tinh Ngôn nhìn bóng lưng anh lắc đầu, cô không cố ý tìm hiểu tâm tư của cấp trên. Nhưng có thể được điều đến cục thành phố làm pháp y, cô rất vui mừng, cô cứ cảm thấy xuyên vào quyển ghi chép không đơn giản, ở lại đồn cảnh sát e rằng có đến cuối đời cũng không tìm được đáp án.
.......
Giám định tinh thần của Tạ Vĩ Kiệt đã có kết quả, chứng trầm cảm, chứng nóng nảy, chứng vọng tưởng, tương đối nghiêm trọng.
Nhưng khi Cố Phóng bắt được cậu ta, cậu ta còn đang đi học ở trường, giống hệt người bình thường.
Thẩm Tinh Ngôn không khỏi thổn thức, nhưng cô càng chú ý đến người ba mà Tạ Vĩ Kệt nhắc đến hơn. Cậu ta nói ba đã thối nát từ lâu rồi, vậy lúc đó khi Tạ Phương đưa theo Tạ Vĩ Kiệt rời đi, rốt cuộc là đã ly hôn hay là vì chồng đã chết rồi?
Người có cùng suy nghĩ với cô có Cố Phóng, mấy ngày nay Cố Phóng đều đang điều tra.
Chồng của Tạ Phương tên là Thái Hải Sơn, hộ khẩu ở thành phố Bình Nguyên, cách thành phố Nam Phụ hơn một nghìn mét. Cố Phóng gửi thông báo hỗ trợ điều tra, mong cảnh sát thành phố Bình Nguyên trợ giúp.
Hơn một tuần sau có tin tức được gửi đến, Thái Hải Sơn đã chết vào tám năm trước, thời gian trùng khớp với khi mẹ con Tạ Phương chuyển đến Nam Phụ.
Bởi vì đã quá lâu rồi, năm ấy xảy ra chuyện gì chỉ có thể dựa vào vài lời suy đoán của mọi người.
Thái Hải Sơn là công nhân bảo vệ rừng, đối với ai cũng khách sáo, một khi uống rượu vào là như biến thành người khác, đánh vợ con đến chết. Có lẽ sau khi uống rượu, Thái Hải Sơn lại đánh vợ con, Tạ Phương mới gϊếŧ chết ông ta.
Thi thể của Thái Hải Sơn bị vùi trong khu rừng mà ông ta từng quản lý, chỉ còn lại một bộ xương trắng, phần xương chỗ l*иg ngực có một vết đao rất lớn, suy đoán khi đó là bị đâm chết.
Cố Phóng cầm báo cáo tình tiết vụ án chìm vào suy tư, cũng có lẽ ngay từ đầu Tạ Vĩ Kiệt đã xuất hiện tâm lý vặn vẹo, tận mắt nhìn thấy mẹ gϊếŧ ba, vùi xác, lại bị áp bức hết ngày này đến ngày khác, cậu ta mới phản kháng trong vô thức.
Cái chết của ba đã trồng một hạt giống trong lòng cậu ta từ sớm, cậu ta mới có gì học nấy.
Thẩm Tinh Ngôn cũng cảm khái, cũng may ba mẹ cô tiến bộ, để cô quyết định mọi chuyện. Lại nghĩ đến nguyên chủ, cô ấy trưởng thành dưới sự áp bức của ba mẹ, ngay cả con đường nghề nghiệp cũng bị ba mẹ chi phối.
Chị Trương lau mắt: "Đứa trẻ đáng thương, sau này tôi nhất định phải đối tốt với cục cưng của tôi một chút, không cưỡng ép con bé, không đánh con bé, không mắng con bé."
Thẩm Tinh Ngôn ghé đến nói: "Sao em nghe nói cục cưng nhà chị thích đọc truyện huyền nghi phá án, chị không đồng ý."
"Nó là một đứa con gái, cả ngày xem những thứ đánh gϊếŧ máu tanh thì ra thể thống gì chứ!"
Thẩm Tinh Ngôn chậc chậc hai tiếng: "Là ai nói không cưỡng ép cục cưng nhỉ."
"Cái này không giống."
"Không giống ở đâu chứ? Thích gì là tự do của cô bé."
"Chị nói này Tiểu Thâm, em không thể cảm thấy người khác cũng giống em chỉ vì em thích làm pháp y. Sau này cục cưng nhà chị phải thi đại học, làm tài chính."
"Hì hì, chị Trương, chị cẩn thận cục cưng nhà chị trở thành Tạ Vĩ Kiệt đấy."
"Xùy xùy xùy, miệng chó không nhả được lời vàng ngọc."
"Em thật sự không phải là đe dọa thôi đâu, bây giờ cô bé còn nhỏ, đợi cô bé lớn thêm một chút, nếu như chị còn cưỡng ép cô bé như vậy nữa, nói không chừng cô bé sẽ làm ra chuyện gì đó."
Chị Trương trừng mắt nhìn cô, Thẩm Tinh Ngôn cười lấy lòng: "Chị nghĩ kỹ đi, đừng đi vào vết xe đổ."
Chị Trương cụp mắt, biết là lời khó nghe những vẫn có lý: "Chị thật sự sợ con bé làm cảnh sát."
"Cảnh sát có gì không tốt, không phải chị cũng là cảnh sát sao, tại sao con gái lại không thể làm cảnh sát?"
Chị Trương thở dài, vỗ vai Thẩm Tinh Ngôn: "Có lẽ em nói đúng, bản thân chị là cảnh sát, tại sao con gái lại không thể làm cảnh sát." Nhưng lời chị ấy đột nhiên xoay chuyển: "Chị nghe nói mẹ em trước đây cũng là cảnh sát, cuối cùng đi làm kinh doanh, sao bà ấy lại đồng ý cho em làm cảnh sát?"
Thẩm Tinh Ngôn: ...
"Đương nhiên là được đồng ý nhờ những lập luận mạnh mẽ rồi!"
Chị Trương cười lớn.
Lão Trần đột nhiên đẩy cửa đi vào, gương mặt tràn đầy ý cười: "Tiểu Thẩm mau đến phòng làm việc của đồn trưởng Tạ, có lệnh điều động của cô rồi."