Từ hôm nhìn thấy hình xăm của người phụ nữ bữa trước, Tịnh Nhu bỗng nảy sinh một ý nghĩ trong đầu. Cô cũng muốn xăm mình! Cô cũng muốn đôi bàn tay anh chạm lên da thịt mình, như vậy chẳng phải cũng tính là anh đã để lại ấn ký trên người cô sao! Nghĩ vậy, cô liền ngốc nghếch mà vui vẻ, ngay lập tức quyết định sẽ nhờ anh xăm luôn.
Hôm nay là thứ Hai, đầu tuần nên tiệm có chút vắng. Mạc Hiên đang cầm iPad phác thảo một số mẫu xăm mới. Tịnh Nhu pha cà phê cho anh, đen đá không đường. Sở thích uống cà phê của anh cũng như con người anh vậy, thoạt nhìn thì lạnh lùng xa cách mà lại cuốn hút đến lạ lùng.
“Ông chủ à, anh uống cà phê đi.” Tịnh Nhu nhẹ nhàng lên tiếng, sợ anh giật mình.
“Ừm, để đó đi. Cảm ơn em.” Mạc Hiên đáp lời nhưng mắt vẫn chăm chú trên màn hình. Qua một lúc, cảm nhận được ánh mắt và mùi hương của người con gái vẫn vương vấn bên cạnh, anh mới ngẩng đầu lên.
“Sao thế, em lại gây chuyện gì à?”
“Không có, mới sáng ra em có thể gây chuyện gì chứ.” Tịnh Nhu vân vê ngón tay, nói tiếp.
“Chỉ là… hôm nay chắc anh cũng không bận lắm nhỉ?”
“Có chuyện gì nói thẳng.”
“Ừm, em muốn… nhờ anh xăm giúp một hình xăm!”
“Em chắc chưa? Đau thì đừng có khóc nhè đó.” Mạc Hiên cười khẽ.
“Em chắc chắn rồi mà. Ai mà thèm khóc nhè chứ!” Tịnh Nhu lẩm bẩm.
“Được thôi, không thành vấn đề. Em vào phòng trước đi. Đợi anh một lát.”
Không hiểu sao câu nói của Mạc Hiên rất đứng đắn mà hai má Tịnh Nhu lại dần đỏ lên. Cô lại suy diễn lung tung rồi.
Tịnh Nhu vào phòng trước đợi anh, rảnh rỗi nên giúp anh sắp xếp lại dụng cụ một chút. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Tịnh Nhu không khỏi có chút khẩn trương. Lúc Mạc Hiên bước vào, Tịnh Nhu đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu nhỏ, hai tay cô đặt lên đùi, bộ dáng trông hệt như đứa trẻ đang chờ kẹo. Mạc Hiên không khỏi mỉm cười.
“Em muốn xăm ở đâu?” Mạc Hiên vừa đeo găng tay vừa hỏi.
“Em… em định xăm ở eo.” Tịnh Nhu thẹn thùng mở miệng.
Mạc Hiên có chút ngạc nhiên, anh vốn nghĩ cô nhát như vậy, hẳn là sẽ chọn một hình xăm nhỏ đáng yêu ở cánh tay. Không ngờ vị trí xăm lại có chút… quyến rũ.
Vừa dứt lời, Tịnh Nhu bỗng thấy Mạc Hiên từ từ cúi người lại gần, hai tay anh chống lên bàn phía sau cô, cả người Tịnh Nhu được bao bọc trong vòng tay của anh. Mùi cà phê vẫn còn thoang thoảng trên người anh, Tịnh Nhu không uống mà cũng thấy như say.
Nhưng rất nhanh sau đó, Mạc Hiên mở ra ngăn kéo bàn, thì ra anh muốn lấy kim xăm.
“Vậy em đã chọn được hình xăm chưa?” Tiếng Mạc Hiên từ trên đỉnh đầu cô vọng xuống.
Tịnh Nhu hơi suy nghĩ một chút. “Em thật ra cũng chưa biết nên xăm hình gì, chỉ là nhất thời rất muốn xăm…”
“Vậy xăm tên em nhé? Xăm một chữ Nhu được không?”
Tịnh Nhu chưa bao giờ nghĩ tên mình lại có thể đọc hay như thế. Quả nhiên, đẹp trai thì nói gì cũng hay.
“Được ạ, anh xăm như thế cho em nhé!”
“Được rồi, em mau nằm lên giường rồi vén áo lên đi.”
Mặt Tịnh Nhu lại có chút đỏ. Trời ạ, sao anh nói chuyện qua tai cô đều có vẻ gợi cảm vậy chứ.
Tịnh Nhu nghe lời anh ngoan ngoãn nằm lên giường, ngượng ngùng vén áo lên qua eo một chút. Vòng eo cô rất nhỏ, cảm giác có thể ôm trong một vòng tay. Làn da cô trắng đến lóa mắt, vô cùng mịn màng, khiến người ta không nhịn được muốn… cắn một miếng. Mạc Hiên không khỏi giật mình trước suy nghĩ không đứng đắn này. Anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thầm niệm chú trong đầu đây là công việc.
Mạc Hiên bắt đầu thoa thuốc sát trùng lên da Tịnh Nhu. Nước thuốc mát lạnh còn tay của anh thì thật nóng.
“A~” Trên eo bỗng truyền đến một trận đau nhức khiến Tịnh Nhu không khỏi rên khẽ. Hóa ra Mạc Hiên đã bắt đầu đi từng mũi kim xăm trên eo cô. Làn da vốn trắng nõn đã đỏ ửng lên, cơ địa cô vốn rất nhạy cảm.
“Đau sao?” Mạc Hiên dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi cô.
“Không sao, em vẫn chịu được. Anh cứ tiếp tục đi ạ!” Cô hùng hồn tuyên bố.
Mạc Hiên cười khẽ, theo phản xạ cúi xuống thổi một hơi trên eo cô. Tịnh Nhu bỗng rùng mình một cái. Đến khi Mạc Hiên ý thức được mình vừa làm ra hành động gì, hai tai anh chợt đỏ lên. Anh cố làm ra vẻ bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi em, ngày bé mẹ anh cũng hay thổi như vậy mỗi lần anh bị ngã nên anh cũng vô thức mà làm vậy.”
“Kh…không sao ạ...” Tịnh Nhu lắp bắp nói, tim đã đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
"Ừm, cố nhịn một chút, anh sẽ làm nhẹ nhàng hơn.” Người đàn ông đặt một tay trở lại eo cô, tay cầm kim tiếp tục xăm từng nét. Gương mặt tập trung làm việc của anh quả thực rất đẹp trai, chẳng trách nhiều khách nữ lại nhìn anh si mê đến vậy.
Tịnh Nhu cảm thấy có chút ghen tị với các cô ấy, có thể quang minh chính đại ngắm anh từ khoảng cách gần như vậy. Sau này cô lại xăm thêm vài hình nữa có được không. Nhưng xăm đau như vậy thật muốn khóc quá. Nhưng anh cũng đẹp trai như vậy, quả thực rất đáng nha.
Mạc Hiên thấy tay cô túm chặt áo thì không khỏi thấy buồn cười. Rõ ràng yếu ớt như vậy, da cũng thật mềm, chạm nhẹ là đỏ lên, không hiểu sao lại nhất quyết muốn xăm. Anh nhớ đến bộ dáng của con mèo nhỏ ở nhà, không thích bị người khác chạm vào, nhưng lại để mặc anh xoa nắn đùa giỡn.
Lúc Mạc Hiên đổ mực, Tịnh Nhu đã mơ màng thϊếp đi. Không biết do ánh sáng trong phòng dịu nhẹ hay bàn tay người đàn ông quá mức dịu dàng, hai mí mắt Tịnh Nhu đã không thể nhấc lên nổi. Cô cảm nhận bàn tay có lúc vuốt ve, có lúc xoa nhẹ trên eo thon nhưng đầu óc lúc đó đã không thể suy nghĩ được gì.