Dung Túng Cho Nàng

Chương 8

Khương Linh bước vào thư phòng trong đình viện, bàn chân trần của nàng giẫm lên mặt đá lót lạnh lẽo, chân váy ướt sũng nhỏ tí tách giọt nước.

Ngọc Thành thong thả theo sau nàng, khuôn mặt trầm tĩnh lạnh nhạt.

Sắc trời bên ngoài đã nhuốm màu xám ngắt, mây mù chồng lớp giăng kín, sương rơi bên bụi tre, tiếng mưa lớn văng vẳng mỗi lúc một dài.

Trong thư phòng hơi tối, Ngọc Thành thắp ngọn đèn dầu trên bàn, mắt nhìn ra cửa sổ.

Hiện tại là cuối tháng Mười, đúng vào thời điểm đang mùa nước lũ. Chàng nói trong lòng, cơn mưa này hẳn sẽ kéo dài đến sáng mai.

Khương Linh ngồi xuống trường kỷ, lười nhác nghiêng người dựa vào thành ghế, chiếc váy lụa trắng trở nên trong suốt vì bị nước thấm ướt, dán lên đôi chân thon thả mềm mại.

Nàng chống một tay lên cằm, nói với vẻ hờn trách: “Dưới ghế không có lót gối mềm, cứng thế này sẽ đau đốt sống. Điện hạ chẳng tinh ý gì cả!”

Ngọc Thành đi vòng ra sau tấm bình phong bằng trúc, mở tủ lấy ra một bộ y phục được xếp gấp ngay ngắn.

Chàng bước đến chỗ Khương Linh, cười khẽ: “Tiểu thư nói phải. Ngày mai ta sẽ sai người hầu lót thêm gối mềm dưới ghế.”

Khương Linh lắc lư bàn chân nhỏ, không nhận ra điều khác lạ trong lời nói của chàng.

Nếu rõ ràng hơn thì ý của chàng, sẽ mau chóng đổi mới, nhưng không phải hôm nay mà là ngày mai.

“Mặc đồ ướt quá lâu sẽ dễ nhiễm bệnh, nếu cảm nặng thì phải nghỉ ngơi rất lâu mới khỏi. Mỗi ngày, tiểu thư phải đều đặn uống thuốc đắng, không thể ăn uống tùy tiện, không thể ra ngoài chơi.” Ngọc Thành kiên nhẫn khuyên nhủ. “Tiểu thư nên nghe lời, thay một bộ đồ sạch sẽ.”

Khương Linh nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy những lời này cũng có lý. Nàng không thích uống thuốc, vị đắng ngắt rất khó nuốt. Thường ngày, nàng thích nhất là ăn hoa quả, điểm tâm, thịt khô và các loại mứt chua. Nếu chẳng may mắc bệnh, nàng sẽ phải ở yên trong phòng cả tháng trời, nằm trên giường như khúc gỗ cứng nhắc, cơm canh thanh đạm đã đành mà còn không thể tự do ra ngoài.

“Tiểu nữ nghe theo lời điện hạ.” Rút lại vẻ bướng bỉnh vừa rồi, Khương Linh cúi đầu ngoan ngoãn.

Ngọc Thành có chút buồn cười, con người của nàng thật dễ thay đổi, khuôn phép đường hoàng song lại chẳng hề muốn an phận.

Mèo nhỏ ham chơi, lười biếng, ngang ngạnh và thích trêu chọc người khác.

Khương Linh nhìn bộ y phục trên tay Ngọc Thành, trông to và rộng hơn dáng người nàng, màu sắc cũng rất tối.

“Đó là quần áo của ai?”

“Là của ta.”

“Điện hạ định thay y phục sao?”

Ngọc Thành gật đầu đáp lời nàng.

“Điện hạ cao lớn thế kia, mặc y phục của ngài vào người hẳn sẽ ấm lắm.”

Khương Linh kéo lấy ống tay áo của Ngọc Thành, hơi rướn người, cơ thể mềm mại dựa vào lòng chàng.

Mùi hương thiếu nữ xộc vào xoang mũi, như đóa bách hợp tinh khiết, Ngọc Thành bóp nhẹ cánh tay mảnh khảnh, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng.

“Tiểu thư đã từng mặc y phục của nam tử rồi sao?”

“Đây là lần đầu tiên.”

Chàng tỏ vẻ hài lòng: “Tiểu thư có biết cách mặc không?”

Khương Linh cọ chóp mũi vào l*иg ngực rắn rỏi, nói nhỏ: “Tiểu nữ không biết… hay là điện hạ giúp tiểu nữ đi…”

Nàng nghiêng đầu nhìn màn lụa xanh phủ xuống gian phòng nhỏ ở đối diện, đôi mắt ửng nước.

“Điện hạ hứa rồi mà… sẽ cùng tiểu nữ chơi cái gì đó thật vui…”